Chương 20: Kiếm chi thế

Tiếng vang truyền ra từ Chung Cổ Tuyệt Bích tạo nên sự chấn động trước nay chưa từng có cho Vân Hải tông, chỉ là bọn họ nghĩ đó là tiếng vang cuối cùng thì một tiếng chung cổ nữa lại truyền đến.

Khi tiếng chung cổ thứ bảy vang lên, Vân Hải tông chỉ còn sự tĩnh lặng, chỉ có âm thanh thánh khiết kia kéo dài không thôi.

Đám người của Vân Hải tông thậm chí còn có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại tiếng chung cổ rung động tâm linh kia. Âm thanh này như thiên địa chi thế bao phủ toàn bộ Vân Hải tông.

Nam Cung Lăng chắp tay nhìn về phía Thiên Tiệm nhai, trường bào phất phơ trong gió. Mà xung quanh gã, Mạc Thương Lan, Mạc Tà, đệ tử Vân Hải tông, thậm chí là Sở Triển Bằng và Lâm Thiên đều nhìn về phía đó, khiến cho người ta có cảm giác dường như là đang, triều thánh!

Thiên Tiệm nhai, trong Cô Phong thạch động, lão già mặc áo bào đen đứng ở đó, ngửa đầu nhìn lên trên, trong ánh mắt mang theo vẻ trang nghiêm.

Ở Vân Hải tông, lão già mặc áo bào đen bảo vệ Thiên Tiệm nhai này thậm chí có rất ít người biết sự tồn tại của ông ta, nhưng cho dù tông chủ Nam Cung Lăng có nhìn thấy ông ta thì cũng phải khách khí gọi một tiếng Không lão.

Ông ta thấy Lâm Phong chẳng qua chỉ là tu vi Khí Vũ cảnh tầng tám, Vũ Hồn dường như cũng rất nhỏ yếu, vì thế cho hắn vào khảo nghiệm khó khăn nhất, Chung Cổ Tuyệt Bích, hi vọng Lâm Phong có thể biết khó mà lui. Nhưng Không lão hoàn toàn không ngờ là với tu vi nhỏ yếu đó, Lâm Phong lại gõ vang chung cổ trên vách đá kia.

Điều khiến Không lão càng thêm khiếp sợ là tiếng chung cổ này từng tiếng nối tiếp nhau, ngân nga không dứt, bao phủ lấy trời đất Vân Hải tông. Lúc này, đã là tiếng thứ bảy.

Trong lịch sử nghìn năm của Vân Hải tông, chưa từng ai có thể tạo nên kỳ tích như thế.

Không lão đi vào thông đạo dẫn tới Chung Cổ Tuyệt Bích kia, từng bước từng bước giẫm lên bậc thang lên trên, thần sắc trang nghiêm như đang chờ đợi tiếng chung cổ thứ tám vang lên.

Lúc này, trên vách đá, kiếm khí vẫn tung hoành như trước, nhưng lúc này kiếm khí đã không còn tàn sát bừa bãi nữa mà động theo thanh trường kiếm trong tay Lâm Phong, trường kiếm chỉ đâu, kiếm khí hướng đó.

– Thế, kiếm thế chỉ đâu, hủy diệt tất cả.

Lâm Phong mỉm cười, tám chiếc chung cổ này cực kỳ kỳ diệu, dường như chỉ có đánh vỡ thế của chúng, lấy công kích hùng mạnh áp đảo thế bắn ngược lại của chung cổ thì mới có thể gõ vang chung cổ. Giống như Lâm Phong lúc này, dẫn kiếm chi thế, lợi dụng kiếm thế mạnh hơn thế bắn ngược lại công kích nó mới gõ vang nó.

– Nay ta đã gõ vang chiếc chung cổ thứ bảy, thêm chiếc cuối cùng này sẽ là tám chiếc cùng vang, có thể coi như là hoàn mỹ thông qua khảo nghiệm Chung Cổ Tuyệt Bích này.

Lâm Phong thầm nghĩ. Đến nay hắn vẫn tưởng rằng đây là khảo nghiệm đơn giản nhất của Thiên Tiệm nhai.

Trường kiếm giương lên, kiếm khí túc sát tan ra một thể, ở trên trường kiếm phun ra nuốt vào hàn quang.

– Vang lên cho ta.

Lâm Phong hét to một tiếng, kiếm khí hóa thành một vệt sáng rực rỡ đánh tới chiếc chung cổ cuối cùng kia.

Coong!

Tiếng chung cổ thứ tám vang lên trên không trung Vân Hải tông, kéo dài không thôi. Vũ Hồn sau lưng Lâm Phong biến mất, hắn ngồi bệt xuống đất, sau đó lại nằm thẳng ra đó.

– Như vậy hẳn là có thể lấy được đan dược, trị liệu thương thế cho Hàn Man.

Dùng hết tất cả sức mạnh rồi, Lâm Phong cũng mỉm cười rạng rỡ.

Tiếng cửa ầm ầm vang đến, vách đá mở ra, một bóng người đi ra từ bên trong, đúng là lão già mặc áo bào đen kia.

Nhìn thấy ông ta, Lâm Phong bò dậy rồi hỏi:

– Tiền bối, ta đây có được tính là thông qua khảo nghiệm không, có thể cho ta đan dược ta cần không?

Không lão nhìn đến nụ cười sạch sẽ của Lâm Phong thì sửng sốt, lập tức trong tâm cảnh đã lâu chưa dao động chợt xuất hiện cảm xúc khác thường. Có lẽ Lâm Phong cũng không ý thức được mình làm cái gì, thứ hắn muốn không phải là niềm vinh dự chưa từng ai làm được, mà chỉ là một viên đan dược để trị liệu thương thế cho bằng hữu.

– Đương nhiên có thể.

Lão già áo bào đen gật gật đầu, lấy một lọ đan dược ra ném cho Lâm Phong rồi nói:

– Đây có một cố đan dược trị thương, một viên là đủ trị liệu thương thế cho bằng hữu của ngươi, những viên khác hãy giữ lại, có lẽ sau này còn cần dùng tới.

– Tạ ơn tiền bối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!