Chương 18: Yêu Huyễn Ma Đồng

-

-- Tiểu đạo chích khốn kiếppppp.......... Ta phải giết ngươiiiiii......! Tôn Dương đã chạy mất tăm mất tích... Lúc này tất cả mọi người mới phản ứng lại, bốn người Trần lão tức nghẹn đỏ cả mặt, đem toàn bộ huyền lực còn xót lại phát ra, chấn cho Tàm Ti nới lỏng ra rồi thoát ra ngoài.

Bạo nộ ngửa mặt lên trời hét lớn.....

Chỉ trong khoảnh khắc lúc nãy, cả bốn người bị vây trong Tàm Ti, trơ mắt nhìn người ngay trước mặt mình ngang nhiên hái đi công lao mà họ vất vã nữa ngày trời.

Sống chết đánh lên bờ xuống ruộng...

Họ cảm giác như mình bỗng chốc biến thành con lừa ngu ngốc..

-

-- Mẹ kiếp... Nhất định phải tìm cho ra tiểu tử kia, đem hắn về trói lại, ngày ngày cho uống Xuân Dược rồi cho nữ nhân đứng trước mặt hắn cởi truồng ra... Cho hắn nghẹn mà chết... Hừ...!!! Phạm lão hung tàn nói.

Ba người còn lại nghe lão nói vậy, bất giác rùng mình một cái... "Tiểu tử kia mà bị bắt thì coi như hắn xui xẻo... Trên đời này còn cái cực hình nào khó chịu hơn việt, nữ nhân trần truồng ngay trước mặt mà chỉ được nhìn mà không được ăn cơ chứ...!!

Những người xung quanh đang muốn rục rịch lên cắt xẽ xác Linh Chu, thấy bốn lão già này bỗng chốc bạo nộ liền lập tức im lìm....

Bên này Tôn Dương lại kẹp theo Cẩm Linh lao vút đi như điên.... Hắn lúc này cười toe toét không ngậm mồm lại được....

"con mẹ nó... Ca ăn ở quá tốt, vận khí luôn rơi trúng đầu... Ha ha..."

Tôn Dương dừng lại ở trong một hạp cốc, nơi này bốn bề toàn là cây cối dày đặt mọc chen chúc nhau... Hắn buông Cẩm Linh xuống hai người không biết mình chạy được bao xa, nhưng với tốc độ của Tôn Dương chạy suốt nữa ngày.

Nghỉ hẳn là đủ an toàn rồi, huống chi trên người hắn không có chút khí tức nào để cho người khác đánh hơi cả...

Hắn mặt dù tiếc nuối xác Linh Chu, nhưng hắn không ngốc, thứ tốt nhất đã lấy được rồi... Xác Linh Chu tuy quý hiếm, nhưng phải có mạng mà xài, vậy nên hắn mới dứt khoát bỏ nó lại làm mồi nhử, giữ chân đám người kia... Để hắn có thời giang chạy trối chết.

-

-- Hừ... Đồ lưu manh, ngươi thấy người ta xinh đẹp nên muốn lợi dụng mà ôm sao....? Cẩm Linh mặt đỏ bừng lại xấu hổ nói..." tên cực phẩm này lần trước cũng là vì bảo vật mà ôm mình chạy đến... Lần này lại là vì bảo vật mà ôm mình bỏ chạy... Thật đáng ghét....!

-

-- Ách... Chuyện này...... Hì hì... Ta là người có nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không có chuyện bỏ rơi đồng đạo lại chịu tội một mình đâu.... Vậy nên nàng cứ yên tâm đi ha....! Tôn Dương vỗ ngực hào hùng nói...

-

-- Con lạy thánh... Thánh gan lớn như vậy mà đầu bị lừa đá sao.... Ngươi đi trộm đồ của họ thì có liên quang gì tới ta... Ta có xuất hiện cùng ngươi sao, còn mặt dày nói nghĩa khí... Hừ tức chết mất...! Cẩm Linh nghe hắn nói lời ghê tởm, nhất thời gân xanh nỗi lên...

-

-- Ặc... Ta... Là ta sợ bỏ nàng lại một mình sẽ bị lang sói nhòm ngó, cho nên mới tốt bụng kẹp theo nàng bỏ chạy... Nàng nên cảm ơn ta mới phải a, nếu không cả rừng người kia mỗi người đem nàng chia một miếng không phải là hại chết nàng s......... Ui za nàng làm gì vậy.... Đừng..... Đừng.... Đau a...

Tôn Dương mặt dày bao biện, ba hoa mồm mép... Nhưng còn chưa nói hết câu thì bên hông đã truyền lại cảm giác đau điến, vội la lên...

Cẩm Linh bị hắn nói cho đến xấu hổ quá hoá giận....

"Cá gì mà rừng người cái gì mà sẽ chia... Ghê tởm đúng là ghê tởm.."... Nàng dùng hai ngón tay kẹp vào hông hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nhéo...

-

-- Hừ... Cho ngươi trừa... Mồm mép như vậy sau này không biết có bao nhiêu nữ nhân sẽ bị ngươi lừa gạc....! Cẩm Linh răng nghiến trèo trẹo nói...

-

-- A... Có thể thương lượng mà, nàng mau buông tay đi.... A.... Ta bảo là buông tay nếu không đừng trách ta..... A.... Được rồi đại tiểu thư yêu quý xin nàng buông tay đi..... Ta nói cho nàng biết một bí mật....! Tôn Dương đau nhăn mặt, hông uống qua éo lại, mở lời thương lượng... Uy hiếp... Cầu xin... Đều không được, cuối cùng hắn tung ra bí kíp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!