Tôn Dương vốn dĩ cũng không định nhúng tay vào những chuyện thị phi như thế này, nhưng khi nghe đối phương xưng là người của Cẩu Lang Bang. Hắn lại thay đổi chủ ý, từ sâu trong lòng hắn giấy lên cảm giác chán ghét, dù sao cũng đã gây thù giết nhiều người của đối phương.
Bây giờ giết thêm hai người nữa cũng chẳng sao cả...
Thế nên hắn đã không do dự mà ra tay, còn về phần cô nàng kia hắn đã quan sát và phát hiện, riêng về thực lực nàng đã dư sức đối phó hai người kia. Nhưng lúc nãy nàng phản chiêu, vẫn chưa từng vận dụng đến huyền lực, mà sức mạnh phát ra hoàn toàn là nhờ vào thanh kiếm màu tím kia.
Một món binh khí có thể phát ra lực lượng mãnh mẽ như vậy, mà lại nằm trong tay một tiểu cô nương nắm giữ, điều này chứng tỏ nàng là người có thân thế... Chỉ tiết mấy tên kia đều là não tàn, không chịu quan sát...
-
-- hì hì... Thật thú vị... Thật không ngờ ta vừa xuất môn đã gặp phải một tên... Hổ già giả mèo bệnh...
-
-- Ta là Đỗ Cẩm Linh... Ngươi tên gì vậy..? Đỗ Cẩm Linh cười hì hì chạy lại gần Tôn Dương hỏi...
-
-- Dừng... Dừng đứng yên ở đó, đừng có qua đây... Ta gọi là Tôn Dương... Lát nữa sẽ lại có người tìm đến, nàng tốt nhất không nên lại gần ta, nếu không bị vạ lây ta không chịu trách nhiệm đâu a...! Tôn Dương xoè tay làm ra tư thế buộc dừng lại, rồi giải thích nói...
-
-- Hừ.... Tới thì lại giết, sợ chúng sao...! Đỗ Cẩm Linh dừng lại mất hứng, chu cái miệng xinh xắn, hời hợt nói...
Đám người xung quanh nge vậy, đầu cũng đầy mồ hôi.
--- con mẹ nó... một tên tiểu tử biến thái đã đủ rồi. Giờ lại mọc thêm bà nương xinh đẹp này nữa, nàng ta tưởng người ta là heo gà nói giết là giết sao...
-
-- Giết... Ai giết... Ta chỉ là một phàm phu bình thường, không chịu nỗi cảnh máu tanh đâu a....! Tôn Dương nhún nhún vai ra vẽ trong sáng thuần khiết nói...
-
-- Phiiiii...( Phiiii)....! Đỗ Cẩm Linh và những người xung quanh nghe hắn nói lời ghê tởm nhịn không được phi một tiếng khinh bỉ...
-
-- Ha ha... Ta là nữ nhân yếu đuối, chân yếu tay mềm, ngươi không giết họ bảo vệ ta thì ai làm... Không lẽ ngươi không biết cái gọi là anh hùng cứu mĩ nhân sao....! Đỗ Cẩm Linh cười ha ha, rồi giọng điệu lại nũng nịu nói với Tôn Dương...
Khán giả lại một lần nữa, một trận khinh bỉ... Nếu không phải hai người này vừa mới giới thiệu tên tuổi, sợ là tất cả sẽ nghỉ hai người này là một cặp ăn ý, ghé tởm giống nhau...
-
-- Ách... Anh hùng cứu mĩ nhân... Ta sao...?! Tôn Dương đứng đực người ra, tự chỉ ngón tay vào mặt mình hỏi ngược lại như một tên ngốc...
-
-- Này ngươi là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy... Nãy giờ là ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi nghỉ ta đang nói với ai hả...?... Hừ tức chết ta mất...! Đỗ Cẩm Linh tay chống nạnh thở phì phì nói...
Tôn Dương cảm thấy choáng váng---
"cô nàng này đầu óc có vấn đề sao..?" tự dưng không có chuyện gì lại đi soạn ra trò Anh hùng cứu mĩ nhân, rồi kêu hắn giúp nàng giết người.
Trong khi đó nàng chẳng có dính dáng gì, mục tiêu của đối phương vẫn là hắn cơ mà.
-
-- À... Mấy chuyện này hay là để đến lúc chúng ta phát dục xong rồi hãy diễn đi có được không...! Tôn Dương ngây ngô vuốt vuốt mũi nói, rồi định quay người rời đi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!