Vết thương trong tim cô đã không thể lành lại được nữa
Trong căn phòng nọ, hai người với vẻ đẹp như là báu vật của đất trời, hai con người hòa hợp nhau đến kì lạ. Một nam một nữ bên nhau tạo nên bức tranh đẹp nhất của tạo hóa. Nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, mái tóc đỏ rực xõa dài, làn da trắng hồng không tì vết, dung nhan yên lành say giấc nồng, hiện đang nằm trong ngực nam nhân yêu nghiệt, mái tóc đỏ rượu của hắn làm tăng thêm sự hấp dẫn, khuôn mặt yêu nghiệt, phong tình vạn chủng vô hạn. Hắn ôm lấy Phong Lam Nhu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng và ấm áp đến ngay cả Phong Ninh Sương cũng chưa bao giờ thấy được, nhưng khi chợt nhớ đến sự việc tối qua, ánh mắt hắn hiện lên tia băng lãnh tàn nhẫn nhưng rất nhanh biến mất, Phong Lam Nhu đã chịu quá đủ rồi, chỉ với một Phong gia mà dám cả gan làm tổn thương cô? Hắn thật chờ xem Phong Dĩnh sẽ đáp trả lại sự ác độc mà Đông Phượng Dung hắn mang đến.
Phong Lam Nhu chưa bao giờ ngủ với giấc ngủ bình yên như vậy, hàng đêm cô ngủ trong sự sợ hãi, ngủ trong sự dày vò, nửa đêm giật mình tỉnh giấc cả người đều ướt đẫm mồ hôi chỉ vì những cơn ác mộng những người xung quanh gây nên
- Ưm...
Phong Lam Nhu khẽ cử động, lông mày lá liễu nhíu chặt lại, Đông Phượng Dung nhẹ nhàng xoa giữa mi tâm cô, cô gái này ngay cả trong giấc ngủ cũng cau mày sao? Hắn thật đau lòng mà. Phong LAM Nhu dần tỉnh giấc, trước mắt chính là Đông Phượng Dung yêu nghiệt đang ôm lấy cô
- Ai cho phép anh ở đây?
Phong Lam Nhu lạnh lùng nói, lập tức giãy giụa khỏi vòng tay Đông Phượng Dung. Hắn cảm thấy trống rỗng trong lòng có chút mất mát. Đông Phượng Dung ngước đầu, uy khuất nhìn Phong Lam Nhu
- Nhu Nhu à, cả đêm chính em là người ôm anh không buông nha
- Ách... giờ thì anh đi đi, đây là nhà tôi, tiền tôi thuê
- Anh sẽ cùng em chi trả
- Xin lỗi, không cần đến tiền của thiếu gia anh
Phong Lam Nhu hừ lạnh, Đông Phượng Dung run lên
- Đến khi nào em có thể tha thứ cho anh?
- Mãi mãi không
Phong Lam Nhu lạnh nhạt nói, Đông Phượng Dung trầm mặc, hắn không thể ư?
- Tạm biệt
Phong Lam Nhu đuổi Đông Phượng Dung ra ngoài, cô vô tâm đóng cửa mặc cho hắn ủ rũ đau đớn đứng đấy. Lâu sau Đông Phượng Dung mới quay đầu bước đi, để lại bóng lưng cao thẳng nhưng bi thương vô cùng
Phong Lam Nhu quỳ sụp xuống đất, cô co người lại, cơ thể run rẩy từng hồi
Nhớ đến hôm qua, cô không tự chủ được khóc trong lòng Đông Phượng Dung, ôm chặt lấy anh ta không buông, từng câu một hắn thì thào bên tai cô cô nhớ rất rõ. Hắn yêu cô ư? Nếu như ngay từ đầu hắn nói ra 3 chữ đó thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay và giờ đã không thể nữa, đã trễ rồi... Vết thương trong tim cô đã không thể lành lại được nữa
Phong Lam Nhu thất thần ngồi bên cạnh piano trong phòng nhạc, tay lướt qua những phím đàn, ánh mắt ngơ ngẩn. Căn phòng lại xuất hiện thêm 1 bóng người, hắn nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, ngồi xuống
- Cô làm gì mà ở đây ngẩn người vậy?
Phong Tịnh theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt cô. Phong Lam Nhu giật mình, cô bật dậy tránh người ra xa, ánh mắt lạnh lùng
- Cô đừng như thế nữa, cha và cô hôm qua mâu thuẫn với nhau đúng không? Ông ấy đã rất buồn đấy
- Không liên quan tới tôi
- Phong Lam Nhu, tại sao cô lai không lên tiếng rằng mình vô tội?
- Ha... Các người sẽ nghe tôi nói à?
- Rõ ràng cô không phải người như thế. Cô có thể chịu được mọi lời nói không dễ nghe thế ư?
- Cậu hỏi tại sao tôi lại có thể chịu đựng mọi tiếng xấu mà trong khi đó tôi không phải như vậy?
-...
- Hay là mấy người chỉ tin vào lời nói của thiên thần dịu dàng thôi? HAy tôi không có tư cách có người thân bên cạnh? Hay tôi không có tư cách gọi cậu là em trai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!