Chương 46: Đại Boss Đem Đến Chiến Tranh

Cô ấy đã phải ngày ngày gắn từng mảnh pha lê của trái tim khi anh đập bể nhưng có gắn lại thì vết nứt vẫn còn đấy dù anh làm mọi cách vẫn không thể như lúc ban đầu

- Nhu nhi, ngồi đây nghỉ đi, em đã đi khắp cả khu công viên này rồi

- Được rồi Hàn ca ca, em khát nước

- Vậy đợi đi. Anh sẽ trở lại

Nói rồi bóng lưng hắn khuất dần trong dòng người đông đúc. Phong Lam Nhu nhìn theo, cô bất tri bất giác nổi lên cảm giác sợ hãi. Hình như cảnh tượng này đã từng

"

- Chân em đau quá Vương Thái Tử

Gương mặt non nớt của Phong Lam Nhu khóc thút thít, hôm nay cô bị Phong Ninh Sương âm thầm xô ngã mà trật chân. Đúng lúc ấy Vương Dật Hàn ngẫu nhiên đi ngang qua cô. Phong Lam Nhu cầu xin sự giúp đỡ của hắn, đúng là cầu xin chứ không phải là nhờ cậy. Cô lúc ấy thật đáng thương nhưng cũng thật đáng trách. Là một cô gái ngay từ lúc sinh ra đã chịu nhiều thiệt thòi thì càng phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ mình nhưng cô không thể vì cô bất lực

Buồn bực thay, Vương Dật Hàn bấy giờ không màng tới lời cô, không quan tâm tới tình trạng của cô mà hắn bỏ đi. Phong Lam Nhu khi ấy chỉ có thể dựa vào sức mình mà đứng dậy"

"

- Phong Lam Nhu, cô đã ngủ chưa?

Một thời gian trước, trường quý tộc mà cả cô và hắn đang cùng nhau học đã tổ chức một cuộc dã ngoại trên núi. Khi đó, sau một ngày dài đến chân núi rồi leo lên, tất cả mọi người đã mệt lả người, tự dựng lêu rồi nghỉ ngơi. Vương Dật Hàn tròn đêm tối nhẹ nhàng đến trước lều cô

Phong Lam Nhu đã rất bất ngờ, cô mở lều, lại ngạc nhiên khi hắn nở nụ cười hiếm hoi

- Phong Lam Nhu, cô đi theo tôi đến một nơi được không?

Hắn dẫn cô đi, núi vốn dĩ rất rộng lớn, cây rừng mọc sát nhau, hắn dừng lại giữa núi thì xoay người cau mày nhìn dáo dác xung quanh

- Phong Lam Nhu, tôi... chúng ta lạc đường rồi. Cô ngồi xuống đây nghỉ đi, tôi đi tìm cây khô để đốt lửa, không còn cách nào khác đành sáng mai mọi người đi tìm

Phong Lam Nhu nhu thuận gtạ đầu, nghe lời hắn ngồi xuống tại đó nghỉ ngơi. Cô không nghi ngờ lời hắn nói là thật hay giả vì lúc đó cô mới chỉ là 1 cô gái ngây thơ

Vương Dật Hàn đi khuất dần, cô ngồi chờ, chờ cả đêm đến sáng hôm sau cô mới được một cô giáo tìm thấy. Hắn đã nói dối, bỏ mặc cô giữa nơi hoang vắng. Khi trở về, cô thấy hắn đang ôn nhu chăm sóc cho Phong Ninh Sương, hắn hờ hững liếc mắt nhìn cô, không có lời xin lỗi hay hành động áy náy chỉ có hờ hững không quan tâm.

Cô gái thật quá ngây thơ"

Phong Lam Nhu ôm trán, lưng ướt đẫm, cô cố chịu cơn đau buốt. Vương Dật Hàn, hắn từng bỏ rơi cô ư? Liệu hiện giờ cô có bị hắn lặp lại lần nữa không?

Sắc mặt cô trắng bệch rồi ngất lịm đi, trước khi chìm vào bóng đêm mịt mù, cô rơi vào một lồng ngực ấm áp

- Lam Nhu!!

...

- Nhu nhi, anh... Nhu nhi?!? Phong Lam Nhu!

Vương Dật Hàn trở lại nơi cô đang chờ hắn nhưng cô không còn ở đó, hắn nắm chặt chai nước trong tay khiến nó bị biến dạng. Vương Dật Hàn chạy khắp nơi nhưng vẫn không thấy cô, hắn vội vàng gọi thuộc hạ

...

Một người đàn ông ôm chặt cô vào trong xe, chiếc áo khoác của hắn khoác lên người cô. Hắn lo lắng lau mồ hôi lạnh trên trán Phong Lam Nhu

- Đến Hạ gia

- Vâng thưa cậu chủ

- Lam Nhu, em sẽ không sao đâu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!