Chương 4: Cuối Cùng Cô Có Bao Nhiêu Bí Mật Được Giấu Kín?

Cuối cùng cô có bao nhiêu bí mật được giấu kín?

Phong Lam Nhu đi trên hành lang , cô âm thầm thở dài, quả nhiên là nữ phụ sẽ không bao giờ được hai chữ bình yên

Cô lướt qua từng phòng học, rồi chợt dừng lại trước 1 căn phòng lớn, Phong Lam Nhu có chút phấn khích nhưng trên mặt cô lại không 1 chút biểu cảm nào. Bàn tay khẽ run mở cửa, cô hít sâu, cười nhạt từng bước vào trong. Cả căn phòng rộng rãi có rất nhiều nhạc cụ, Phong Lam Nhu đi tới gần piano trắng cổ điển, ánh mắt cô không còn là sự lãnh đạm mà thay vào đó là nỗi khát khao, là ấm áp đến lạ kì

Phong Lam Nhu ngồi xuống trước cây đàn, 1 bản nhạc ballad xuất hiện trong đầu cô, bàn tay đưa lên trên phím đàn

Bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp lướt trên từng phím đàn, trong phòng vang lên một bản nhạc ballad nhẹ nhàng càng về sau lại càng nhanh và gay cấn hơn. Từ bản nhạc này ta có thể thấy người đàn nó là người điêu luyện và có niềm đam mê âm nhạc rất lớn. Lại thêm giọng hát dịu êm du dương theo từng nốt nhạc, một bản tình ca đầy thê lương

1 bóng người đi trên lối hành lang thì chợt dừng lại, đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh diệu kì kia, hắn xoay người từng bước tiến về phía phòng nhạc. Cuối cùng dừng chân trước cửa phòng, trong mắt thoáng hiện tia sững sờ. Trước mắt hắn là 1 cô gái vô cùng đẹp đẽ, mái tóc đỏ rực cùng những tia nắng bay lượn trong gió, làn da trắng như tuyết, mũi cao thẳng, hàng mi dài cong vỗ cánh, khóe môi đỏ hồng tự nhiên ẩn hiện vòng cung, cô khoác trên mình bộ đồng phục quý tộc thanh nhã. Kết hợp là bản ballad tuyệt vời. Hắn thất thần nhìn bức tranh hoàn hảo như tiên nữ giáng trần này

Phong Lam Nhu nhận thấy có người đến, cô lập tức dừng lại, đôi đồng tử vàng cam lạnh lùng ngước nhìn. Nam nhân trước mắt càng kinh ngạc hơn

- Phong Lam Nhu?

Trên thế giới này ngoài mẹ cô và cô ra không một ai sở hữu đôi mắt ấy. Người mẹ của Phong Lam Nhu đã ra đi vĩnh viễn chỉ còn lại cô con gái là Phong Lam Nhu mà thôi

- Tôi đây

Giọng nói nhẹ nhàng trước kia đã biến mất, còn lại sự lạnh lẽo như băng lại có chút chán ghét, phải là chán ghét. Vì sao cô lại chán ghét? Thứ nhất hắn ta phá đám cô đàn hát, thứ 2 đó chính là hắn là người em trai trên danh nghĩa của cô đứng trước mặt, Phong Tịnh. Hắn lúc còn thuở nhỏ đã rất phúc hắc, âm trầm, chưa bao giờ gần gũi với Phong Lam Nhu, hắn lúc đầu tỏ ra quan tâm chăm sóc Phong Ninh Sương nhưng tất cả cũng chỉ vì âm mưu của hắn, do có bàn tay vàng và ánh hào quang hắn lại yêu Phong Ninh Sương chỉ là sau này mà thôi. Còn đối với Phong Lam Nhu thì hắn chưa bao giờ liếc mắt tới chỉ khi nào cô làm hại hay bị Phong Ninh Sương vu oan giá họa ai cũng nghĩ do cô làm thì hắn lạnh lùng tàn nhẫn với cô. Phong Tịnh hắn là nam chủ thứ 2 trong dàn hậu cung của Phong Ninh Sương

Phong Lam Nhu đứng dậy rời đi thì âm thanh trầm thấp có sự khinh rẻ, có sự chán ghét và có lãnh đạm

- Đây thật sự là cô? Cô định làm gì đây Phong, Lam, Nhu?

Phong Lam Nhu mặt vẫn không có gì khác, cô vẫn không quay người mà nhẹ nhàng nói

- Phong thiếu gia, nếu như cậu không còn gì khác tôi đi đây. Còn nữa, tôi từ trước tới giờ vẫn vậy, chỉ là các người đã bao giờ quan tâm hay tìm hiểu hay chưa mà thôi

Nói rồi cô bỏ đi không quay đầu lại, để lại Phong Tịnh bất động. Trong lòng hắn hoàn toàn rung động, nữ nhân vừa rồi tỏa sáng, tài năng kia đúng là Phong Lam Nhu? Vậy... đây là bí mật của cô về tài năng cũng như con người của cô? Hắn âm trầm suy nghĩ. Cuối cùng cô có bao nhiêu bí mật được giấu kín?

...............

Phong Lam Nhu lạnh nhạt đi về phía trước, cô tiếp tục tìm kiếm công việc phù hợp với mình, cuối cùng cô dừng chân trước 1 tiệm cà phê nhỏ nhưng rất yên tĩnh. Tấm bảng tìm nhân viên treo trước cửa, Phong Lam Nhu bước vào, mùi cà phê làm cô vui vẻ hơn 1 chút

"Leng keng"

- Chào mừng quý khách

1 giọng nam từ tốn vang lên, Phong LAm Nhu đến trước mặt anh ta, cô chớp mắt nhìn

- Tôi đến xin việc

Cô lạnh nhạt nói, chàng trai kia thoáng ngẩn người

- Xin lỗi

- À... Cô đến xin việc phải không? Mời qua bên này

Anh ta lập tức hồi thần, mỉm cười lịch sự. Phong LAm Nhu theo anh ta ngồi xuống 1 bàn gần đấy

- Tôi có thể xem hồ sơ của cô được không?

- À Vâng

Phong Lam Nhu đặt hồ sơ trước mặt hắn, hắn mỉm cười

- Tôi là chủ ở đây, tên Dương Hàn Minh

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!