David và Đông Phượng Dung
Em không tiếc những thứ đã hy sinh vì em cũng không tiếc tình yêu em đã dành cho anh nhưng em tiếc là tuổi thanh xuân đã qua của mình
(Phong Lam Nhu)
Phong Lam Nhu cẩn thận giúp Vương Dật Hàn ăn cháo, muỗng đàu tiên vừa chạm đến môi hắn, mùi vị của cháo rất vừa miệng, không mặn không nhạt lại có hương thơm của dược thảo hòa hợp với cháo. Vương Dật Hàn nghi ngờ hưởng thụ, Phong Lam Nhu có chút chột dạ trong lòng
- Phong Lam Nhu
- A... vâng?... Tiểu Nhu nấu... nấu ngon chứ?
Phong Lam Nhu nghe được hắn gọi tên cô, cô giật mình
- Có thật đây là cháo cô nấu không vậy
- Đ... Đúng là cháo tiểu Nhu nấu mà
- Hửm?
Vương Dật Hàn làm như không nghe thấy câu trả lời từ Phong Lam Nhu, cô cúi thấp đầu như chờ bị trách phạt
- T... Tiểu Nhu không nấu... A không phải, tiểu Nhu có nấu nhưng... nhưng nó rất khó coi
Phong Lam Nhu nhỏ tiếng, Vương Dật Hàn nhướn mày, nhếch môi
Hắn cúi người lại gần Phong LAm Nhu, nâng cằm cô lên. Ánh mắt híp lại
- Phong Lam Nhu... Sau này cô phải mang "thành quả" của mình đến đây chứ không phải là của người khác. Tôi cũng có thể nói đầu bếp của tôi làm cho tôi cũng được. Nếu như cô dám nói dối với tôi lần nữa, đừng trách tôi vô tình, nên nhớ tôi là hôn phu của cô đấy
Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Phong Lam Nhu sợ hãi ngoan ngoãn gật đầu theo ý hắn. Vương Dật Hàn buông tay, mặc dù hắn bị bệnh nhưng chỉ đơn giản là cảm mạo, bác sĩ lại nói hắn làm việc quá sức nên mới đau đầu, tạm thời không nên làm việc quá nhiều cho dù vậy cũng không hề làm giảm đi khí chất của hắn
Vương Dật HÀn vừa buông tay, hắn kéo cô vào lòng ôm trên giường, hai hàng lông mày cau lại giãn ra, lặng lẽ tham lam ngửi hương hoa hồng trên tóc cô. Phong Lam Nhu giật mình hét toáng lên, hắn không hài lòng khẽ quát
- Lặng yên, để như thế này một chút đi
Phong Lam Nhu che miệng, nghe lời hắn không nháo không ồn
- Hàn ca ca, sao tiểu Nhu và anh lại có hôn ước vậy ca ca? Trong truyện, hai người lập hôn ước với nhau là yêu nhau đúng không? Nhưng... tình yêu là gì? Tiểu Nhu nghe ông ngoại nói tiểu Nhu có một số việc không thể nhớ, Hàn ca ca chắc là người rõ nhất, ca ca và tiểu Nhu sao lại có hôn ước?
Phong Lam Nhu ngẩng đầu chớp mắt hỏi, Vương Dật Hàn trong lòng giật mình, hắn ôm chặt cô hơn
- Không nên suy nghĩ quá nhiều, ngoan, ngủ đi, tôi sẽ nói quốc vương cô đang ở đây
Vương Dật Hàn không trả lời cô chỉ vuốt tóc cô lạnh nhạt nói
Phong Lam Nhu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt ngủ. Vương Dật Hàn khẽ thở dài
- Phong Lam Nhu... cơ bản cô chưa hề yêu tôi, tôi cũng muốn tôi được như Đông Phượng Dung. Tôi không mong cô có thể nhớ lại nhất là khoảng thời gian kia
Vương Dật Hàn cười chua chát, thì thầm bên tai cô nhưng đáp lại hắn chỉ có nhịp thở đều đều, cũng tốt, dù sao hắn không muốn cô nghe được
Vương Dật Hàn đã từng muốn giết bản thân mình vì trong quá khứ hắn đã rất nhiều lần tàn nhẫn vô tình
Nhưng hắn sẽ không ngờ được nhờ vào đó mà mở ra muôn vàn đau khổ chờ đợi hắn, không riêng gì hắn mà bao gồm tất cả những người khác
...
Đông Phượng Dung ngước đầu nhìn tòa nhà đồ sộ trước mắt, tại đất nước G này, mọi quyền lực của Đông gia như số 0, một chút cân nặng cũng không hề có, chỉ có Hạ gia mới có quyền lực hay những chính trị gia, những chính phủ hoặc hoàng thất mới có thể đặt chân vào tòa nhà này. Dù có được phép đến quốc gia G nhưng không có nghĩa là hắn có thể đi vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!