Mất trí
Người đã bất nhân thì ta bất nghĩa
Xin người đừng trách ta
Vì người là người mở đầu tất cả
Mọi đau khổ là do người bắt đầu
(Dương Hàn Minh)
Mộc Vinh David ôm lấy Phong Lam Nhu vội vã xông vào phòng ngủ của cô, cẩn thận đặt cô trên giường. Những người hầu cả kinh, lo lắng gọi ngay bác sĩ
- Công chúa, công chúa!!
Mộc Vinh David nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt không nhịn được sự hoảng loạn sợ hãi, anh ta không biết tại sao trong lòng mình lại có ý nghĩ này. Cũng phải, một kẻ ngày ngày chỉ ra chiến trận, biên giới, đi từng quốc gia thì còn tâm trí gì biết đến chuyện khác?
Bác sĩ cùng một vài người khác rất nhanh có mặt. Đừng đùa, nếu bọn họ chậm trễ không chừng sẽ có chuyện xảy ra. Vị bác sĩ nữ trung niên nghiêm mặt cau mày quan sát sắc mặt Phong Lam Nhu, bà ta lập tức tái mặt, vội vã mời Mộc Vinh David tạm thời rời đi
Mộc Vinh David một thân y phục ban đầu phẳng phiu nghiêm trang tuấn tú thì giờ đã ướt như chuột lột, người hầu bước tới, cúi thấp đầu nói giọng cung kính
- Thưa ngài, xin ngài hãy quay trở về thay đồ
Mộc Vinh David giật mình, gật đầu, anh ta xoay người trở về dinh thự của Mộc tướng quân, đồng thời còn có vài lần không nhịn được ngoái đầu nhìn lại
3 giờ sau, vị bác sĩ bước ra, khuôn mặt tựa hồ mệt mỏi còn có thấp thỏm lo âu. Mộc Cung cùng Mộc Tử La nghe tin cùng cả kinh chạy tới chờ đợi, khi thấy vị bác sĩ bước ra, thể hiện uy nghiêm của người quyền thế
- Con bé sao rồi?
- Thưa ngài... Công chúa đã tỉnh...
Nữ bác sĩ còn chưa dứt lời, Mộc Vinh David đã nóng ruột đi vào
Phong Lam Nhu vừa tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt, cô ngẩn người nhìn lên trần nhà xa hoa. Mộc Vinh David đi tới bên cạnh giường cô, dịu dàng như gió xuân, ôn hòa như nước hỏi cô
- Phong Lam NNhu em cảm thấy thế nào rồi?
Mộc Vinh David quan sát sắc mặt cô ngoại trừ trắng bệch và dải băng quanh đầu ra thì không còn gì đáng lo ngại. Phong Lam Nhu ngồi dậy, nghiêng đầu xa lạ nhìn anh ta, cô khẽ cau mày
- Anh là ai?
Phong Lam Nhu đột nhiên hỏi một câu khiến cho mọi người sững sờ. Cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh
- Oa nơi này thực đẹp nha!! Tiểu Nhu chưa bao giờ thấy nơi nào đẹp đến như vậy
Mộc Vinh David như chết chân tại chỗ, cả người không thể cử động được. Mộc Cung thấy một màn này thì cau mày quay người trầm mặc nhìn vị bác sĩ. Bà thở dài
- Xin ngài hãy thứ lỗi cho thần, tuy công chúa đã vượt qua được nguy hiểm nhưng sẽ bị mất một đoạn trí nhớ. Đoạn trí nhớ này nói dài không dài, ngắn không ngắn, công chúa bây giờ giống như đứa trẻ lên 10. Khi cô ấy té xuống ao hồ, đầu va vào tảng đá cảnh lực không nhẹ nhưng cũng may không đến nỗi sẽ chết.
CHấn thương này đã ảnh hưởng đến não bộ của cô ấy nên mới xảy ra việc này
- Như đứa trẻ 10 tuổi?
Mộc Cung kinh ngạc, vậy chẳng phải mọi thứ sẽ quên hết ư?
- VÂng thưa ngài, nhưng ngàu đừng lo, cô ấy có thể nhớ lại nếu như có kỷ niệm gì trong quá khứ
- Được rồi, cô lui đi nhưng phải giữ miệng đấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!