Quá khứ tàn khốc một lần nữa mở ra
Yêu một người vô tâm
Là sự dày vò dai dẳng
Yêu một người vô tình
Là sự tra tấn thấu tim gan
Yêu một người tàn nhẫn
Là trò đùa của số phận
(Hạ Tử Sở)
Sau khi Vương Dật Hàn rời đi, Mộc Cung nhìn theo chiếc xe sang trọng của Vương Dật Hàn cho đến khi khuất dần, ông quay người nhẹ nhàng hỏi Phong Lam Nhu
- Tiểu Nhu, ta nghe nói trước kia con rất yêu Đông Phượng Dung đúng không? Vả lại con đã cùng Phong Tịnh kia lớn lên chung một mái nhà? Tại sao con không muốn lập hôn ước với 2 người bọn hắn?
Phong Lam Nhu đang lặng người suy nghĩ về lời nói của Vương Dật Hàn thì Mộc Cung cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Phong Lam Nhu ngước đầu, cô thở dài
- Đúng vậy thưa ông. Trước kia con yêu Đông Phượng Dung rất mù quáng nhưng anh ta chỉ một mực hướng về Phong Ninh Sương, anh ta còn năm lần bảy lượt tuyệt tình làm con đau đớn. Đến một ngày kia, con đã chấm dứt tình cảm không có hồi kết này nhưng một lần nữa con lại yêu anh ta thêm lần nữa. Cũng như lần trước, chỉ là lần này anh ta không còn hướng về Phong Ninh Sương nhưng lại vì thứ khác chính là tham vọng, vì thế anh ta lợi dụng con
Phong Lam Nhu cười nhạt, cô nắm chặt tay
- Còn về Phong Tịnh, con tuy sống dưới mái nhà với cậu ta nhưng Phong gia không chỉ có một mình con mà còn có Phong Ninh Sương. Từ nhỏ mọi thứ đều không có phần của con chỉ có của cô ta mà Phong Tịnh chỉ ngày ngày đối xử tốt với cô ta còn con về cơ bản cậu ta chưa bao giờ liếc mắt tới. 2 người đó vô tình như vậy nên chấm dứt là giải pháp tốt nhất
Phong Lam Nhu ngước nhìn lên bầu trời, Mộc Cung thở dài lắc đầu
- Con đã quên hết rồi sao? Con có phải đã quên đi thứ gì không?
Mộc Cung bất chợt hỏi Phong Lam Nhu, cô khó hiểu cau mày
- Con quên sao? Quên?
Cô đã quên thứ gì sao? Mộc Cung đến gần cô, vỗ nhẹ vai cô
- Đến một lúc nào đó, con sẽ nhớ lại. Nhưng khi nhớ lại con đừng quên một điều, một nam nhân khi yêu thường rất cố chấp, họ có thể đã từng làm tổn thương con đau đớn đến không thể thở nhưng khi nhận ra cái tâm của mình thì dù là vương quyền, quyền lực, sức mạnh họ sẽ từ bỏ vì con. Và con đừng để thù hận nuốt chửng bản thân
Mộc Cung cười hiền hậu, Phong Lam Nhu rơi vào trầm mặc
- Ông, con sẽ ghi nhớ nhưng hiện tại con có một chuyện quan trọng muốn nói với ông
- Chuyện gì?
- Con muốn lập hôn ước giữa nước G và nước Y
- Sao?
Mộc Cung kinh ngạc, Phong Lam Nhu nắm chặt tay
- Con muốn chính là kết hôn cùng Vương Dật Hàn, thái tử nước Y
- Nhưng... cậu ta là một người rất tham vọng, nếu con muốn kết hôn cùng cậu ta thì đây sẽ trở thành hôn nhân chính trị mà đã là hôn nhân chính trị thì không thể hạnh phúc
Mộc Cung lắc đầu, Phong Lam Nhu nắm lấy bàn tay ông, đôi đồng tử màu vàng cam như sáng lấp lánh
- Ông à, hãy để con tự quyết định, côn đã có sắp xếp cả rồi. Hạnh phúc không thể nào đến với con được nhưng con muốn là bọn họ phải sống trong hối hận, bị nhấn chìm trong hố sâu tuyệt vọng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!