Chương 14: Sẽ Không Một Lần Để Em Rời Xa

Sẽ không một lần để em rời xa

Phong Tịnh tôi sẽ không yêu ai ngoài em Phong Lam Nhu, em đánh tôi cũng được, căm hận tôi cũng được hoặc tổn thương tôi cũng được nhưng tôi tuyệt đối không bao giờ buông bỏ em thêm một lần nào nữa

(Phong Tịnh)

- Thật là mẹ sao?

Phong Lam Nhu run rẩy, tay cô chạm đến tấm kính. Cuối cùng sau bao năm cô cũng gặp được mẹ cô rồi. Người phụ nữ đã bao lần che chở cho cô, cũng là người duy nhất yêu thương cô nhưng bà đã ra đi bỏ cô lại giữa dòng người xô đẩy, rồi lại phải diễn một vai diễn bị người đời phỉ nhổ, phải che giấu và bảo vệ những vết thương mà bọn họ đâm vào, tự bảo vệ chính mình

- Đúng vậy, mẹ cô Mộc Vãn Tình

Hạ Tử Sở cười nhẹ, trong mắt hắn duy chỉ có mình Phong Lam Nhu tồn tại, hắn liếc mắt về phía cửa kính, mặt trời đã lặn đi hoàn toàn

- Đi thôi, trời đã tối rồi

Hạ Tử Sở nhẹ nhàng nói, Phong Lam Nhu hít sâu cố gắng bình tĩnh lại nhưng cũng lưu luyến quay đầu nhìn lại. Hẹn gặp lại mẹ...

- Hạ Tử Sở, mẹ tôi là ai?

Phong Lam Nhu ngôì kế bên Hạ Tử Sở, cô lạnh nhạt hỏi nhưng ánh mắt lại không tự chủ chờ mong hắn trả lời. Đến bây giờ cô vẫn còn chưa biết gì về mẹ, còn hắn, hắn biết tất cả

- Mẹ em vốn là công chúa nước G, nước G là quốc gia lớn và phát triển bậc nhất, rất được hoàng thất sủng ái nhưng bị bắt ép kết hôn với bá tước mà mẹ em khi đó tình cờ gặp được Phong Dĩnh và yêu ông ta ông ta thấy được vẻ đẹp của bà liền rung động và hai người rời xa khỏi nước G. Phong Dĩnh khi đó là thiếu gia của Phong gia, ông ta sau khi lấy mẹ em, mẹ em cảm thấy Phong gia thật không như vẻ ngoài nhưng 1 năm sau mẹ em phát hiện ông ta có tình nhân, bà đau khổ rất nhiều, cũng biết được lúc ấy bà mang thai em nên cố gắng duy trì cuộc hôn nhân không có hạnh phúc và sau đó em biết rồi

- Hạ Tử Sở, anh sao lại biết nhiều như vậy?

Phong Lam Nhu cau mày, hắn biết hết ư? Hạ Tử Sở nhếch môi

- Tôi và nước G có quan hệ rất thân thiết, ông ngoại em hiện nay chính là vua của nước G cũng như là ông tôi mà nước G thế lực bành trướng rộng lớn rất nhiều

Phong Lam Nhu trầm mặc một hôì, cô đột nhiên ngẩng đầu lên

- Anh... đừng nói cho ông ấy biết tôi ở đây vả lại bây giờ chưa phải lúc

Phong Lam Nhu lạnh lùng nói, Hạ Tử Sở nghe thế tay khẽ nắm chặt vô lăng. Rốt cuộc em đang nghĩ gì trong đầu vậy Phong Lam Nhu?

Hai người không hề nói 1 tiếng nào vì cả hai đang theo suy nghĩ của riêng mình

Hạ Tử Sở đưa cô về phía nhà trọ sau khi cô nói ra địa chỉ. Hắn dừng xe gần đấy, cả hai đều nhìn thấy 1 bóng người cao lớn, lạnh lùng đang đứng đợi trước cửa nhà. Hạ Tử Sở cau chặt mày

- Sao hắn lại ở đây?

- Anh đi đi hội trưởng

- Phong Tịnh hắn định làm gì? Tôi sẽ đi cùng em

- Không sao, một mình tôi là được

Sau một hồi thì Hạ Tử Sở miễn cưỡng lái xe đi, hắn lạnh lẽo liếc mắt về phiá Phong Tịnh rồi mới rời đi

Phong Lam Nhu lạnh nhạt đi lướt qua Phong Tịnh, cô không nhìn hắn vào mắt cứ như hắn là người vô hình. Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo, cô nhếch môi, đây mới là Phong Tịnh, giọng nói quen thuộc như trong trí nhớ của chủ thể

- Phong Lam Nhu, tôi có chuyện muốn nói với cô

Phong Lam Nhu làm như không nghe thấy, cô mở cửa thì hắn bước nhanh tới xoay người cô lại

- Tôi nói cô không nghe ư? Tôi có chuyện muốn nói với cô

- Buông tay

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!