Thành đông, nhà luyện đan của Diệp Hàng, Lục Nhi trừng mắt to nhìn viên đan dược đen láy trong tay Diệp Viễn, tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Oa, thiếu gia, ngươi khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?"
Diệp Viễn cười bóp mũi nộn nộn của Lục Nhi một chút, tức giận nói:
"Thiếu gia nhà ngươi lúc nào không lợi hại?"
Thực ra là chỉ đùa một chút, ai ngờ Lục Nhi lại nghiêm túc suy tư, gật đầu nói:
"A, lúc trước người khác luôn nói thiếu gia không không tốt, nhưng không biết tại sao, ta vẫn cảm thấy thiếu gia rất tốt. Chỉ là thiếu gia bây giờ so với lúc trước lợi hại hơn. Đúng rồi, viên thuốc này là để làm gì?"
Trọng sinh một ngày, Lục Nhi đã biến thành người thân cận nhất của Diệp Viễn, cũng không có cái gì phải giấu giếm:
"Đây là độc dược, các loại này rất lợi hại."
Lục Nhi bị kinh sợ, kinh ngạc nói:
"À? Thiếu gia luyện cái này để làm gì?"
Diệp Viễn cười nói:
"Dĩ nhiên là làm cho người khác ăn."
Lục Nhi lại suy tư một chút, nghiêm mặt nói:
"Ta hiểu rồi, thiếu gia luyện độc này dược nhất định là cho người xấu ăn."
Diệp Viễn cười ha ha một tiếng nói:
"Đi, người xấu chắc cũng nên đến rồi, chúng ta đi thiên phòng chờ hắn."
Hai người chân trước mới vừa vào phòng khách thì có hạ nhân đến bẩm báo, một người thân đầy máu me ở trước cửa cầu kiến, Diệp Viễn ra lệnh hắn mang người kia mang đến.
Nghiêng người, hạ nhân dẫn Lưu An mặt mày đầy thảm thương đi tới thiên phòng.
Lưu An vừa thấy được Diệp Viễn, lập tức chạy tới ôm lấy Diệp Viễn chân, phàn nàn nói:
"Diệp thiếu gia, van cầu ngươi nương tay cho, cứu ta với. Ta ngươi ngày xưa không oán ngày nay không thù, cần gì phải làm cho ta vào chỗ chết!"
Diệp Viễn mặt đầy khinh bỉ, một cước đạp hắn ra thật xa, ngồi thẳng xuống nói:
"Ngày xưa không oán ngày nay không thù? Ngươi thật sự cho rằng ta là người ngu hay sao? Chúng ta có nhiều Hộ Tâm Đan của Diệp gia đi nữa, cũng sẽ không lấy ra cho chó ăn. Ngươi thành thật khai báo đổi lấy giải dược, hay là chuẩn bị độc phát thân vong, tự lựa chọn đi."
Bị Diệp Viễn một cước đá văng, Lưu An không có chút phản kháng nào, liền lăn một vòng lại bò trở về, chẳng qua là lần này không dám đi ôm bắp đùi. Diệp Viễn chẳng qua là nhất trọng Nguyên Khí Cảnh, dù là một cước này dùng hết chân nguyên, cũng không cách nào tạo thành lực tổn thương gì cho Lưu An.
Còn như Lưu An có thể chó cùng đường quay lại cắn hay không, Diệp Viễn cũng không lo lắng, bởi vì Lưu An chân nguyên tan rã, căn bản là không cách nào ngưng tụ.
"Diệp thiếu gia, ta thật không biết ngài nói là ý gì a! Ta chỉ là tới Dược Hương Các xem bệnh mà thôi, cho dù có được tội, nhưng tội cũng không đáng chết chứ? Ta chẳng qua là tiểu nhân vật, van cầu Diệp thiếu gia xem ta như cái rắm, thả đi." Lưu An không có tiết tháo chút nào phàn nàn nói.
Diệp Viễn không nói gì, chẳng qua là nhìn Lưu An kia mặt mũi kinh khủng, nhìn trong lòng Lưu An hoảng loạn.
Lưu An lúc này còn ôm cuối một tia may mắn hy vọng cuối cùng, Diệp Viễn chẳng qua là tên vô tích sự thích đùa dai. Hắn bỏ liêm sỉ đi hy vọng có thể dụ dỗ Diệp Viễn đưa giải dược cho hắn.
Thân phận của hắn không được đưa ra ánh sáng, nếu là bị người khác biết rồi, sẽ bị tập thể thợ săn yêu thú đuổi giết.
Nhưng mà bị Diệp Viễn dùng thứ ánh mắt này nhìn chòng chọc nửa ngày, Lưu An trái tim dần dần chìm vào đáy cốc.
Diệp Viễn nhìn Lưu An, bỗng nhiên cười, cười đáy lòng của hắn phát rét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!