Nói về luyện võ, Diệp Viễn còn khiêm tốn một xíu.
Nhưng luyện đan thì, Diệp Viễn thực sự không biết phải khiêm tốn như thế nào.
Có thể nói, Diệp Viễn đã dành cả đời để luyện đan, đối với dược liệu và dược thảo đã quá quen thuộc rồi.
Sự quen thuộc đó như thể đã hòa vào linh hồn của hắn rồi, cho dù có đổi một thân xác mới thì cái cảm giác quen thuộc xuất phát từ trong linh hồn vẫn có thể giúp hắn đưa ra những cử động chính xác.
Diệp Viễn cũng muốn khiêm nhường một xíu, nhưng một khi động đến mấy cái dược liệu đó thì tự nhiên có những cử động tự phát để hoàn thành việc bào chế thuốc và bào chế dược phôi.
Phân lượng của dược liệu người khác đều nơm nớp lo sợ, không dám có chút sơ suất nào, ngược lại Diệp Viễn chỉ cần tiện tay nắm một cái, phân lượng của dược liệu không thể nào sai được.
Đây chính là kỹ năng luyện thành từ biết bao trăm ngàn lần luyện tập, không ai có thể bắt chước.
Phong Nhược Tình lặng nhìn Diệp Viễn, không biết nói cái gì?
Bào chế đan dược bậc một, lại đan giản đến như vậy sao?
"Ngươi, mặc ngươi, ta… ta đi tịnh thất nhập tịnh đây!" Nói xong Phong Nhược Tình, quay người đi vào tịnh thất một lần nữa.
Lần nhập tịnh này mất hai canh giờ, lâu hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu.
Phong Nhược Tình có chút hoảng loạn, không biết mất bao lâu mới nhập tịnh được, khoảng một canh giờ sau nàng ta mới có thể loại bỏ tạp niệm, đi vào trạng thái tĩnh lặng.
Từ trong tịnh thất bước ra, Thái độ của Phong Nhược Tình lại lạnh lùng như trước kia, đi đến Hồng Liên Đỉnh, lạnh nhạt nói:
"Đưa dược phôi qua đây, mở lò, luyện đan."
Diệp viễn cũng không lãng phí thời gian của hai canh giờ, vẫn luôn tranh thủ luyện công.
So với trước kia, hiện tại Diệp Viễn đã chăm chỉ đi rất nhiều.
Từng là Đan đế, Diệp Viễn hiểu rõ tu luyện không thể gấp rút được, cho dù tư chất hơn người thì cũng chỉ có chăm chỉ và chăm chỉ hơn nữa.
Nghe xong lời dặn của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn đưa hai phần dược phôi từ trong ngọc bích qua cho nàng ta sau đó tự mình mở lò nhóm lửa.
Phong Nhược Tình có chút ngạc nhiên, nhìn Diệp Viễn một cái, vốn dĩ nàng ta định mở miệng dặn hắn làm việc, ai ngờ tự nhiên hắn quay ra làm việc mà một trợ thủ phải làm mà không cần nhắc nhở.
Phòng luyện đan ở Học viện Đan Võ được xây dựng trên địa mạch, dẫn lửa từ dưới đất để luyện đan.
Loại phương pháp luyện đan này chỉ để luyện loại cấp thấp, luyện loại cấp cao thì phải dùng Thiên Địa Hỏa Nguyên. Loại phương thức luyện đan này Diệp Viễn cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Mở van lửa, sức nóng của lửa từ mặt đất chảy lên, nhiệt độ trong phòng luyện đan đột nhiên tăng cao.
Địa Hỏa tuy không bằng Thiên Địa Hỏa Nguyên, nhưng trong loại lửa thường thì cũng đã là lợi hại rồi, dùng nó để bào chế đan dược bậc một là hoàn toàn dư sức.
Diệp Viễn hai tay chắp nhau niệm thần chú, sau đó nhẹ nhàng vung một cái ngọn lửa lập tức dịu lại như một đứa trẻ ngoan ngoãn vậy.
Tiếp theo sau, Diệp Viễn hai tay chỉ hô nhẹ một cái: Ngưng.
Ngọn lửa đất chia thành hai phần, cháy đều hai bên của Hông Liên Đỉnh.
Phong Nhược Tình xem xong cảnh tượng này, lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.
Loại thủ pháp điều khiển lửa này ngay cả nghe nàng ta còn chưa được nghe.
Địa Hỏa cuồng bạo bất thường, ở trên học viên đã gia cố tầng tầng trận pháp mới có thể tự mình sử dụng. Cho dù là vậy, loại hỏa diệm này cũng không phải Nguyên Khí tầng bốn có thể khống chế nổi.
Nhưng Địa Hỏa trước mặt Diệp Viễn y như thú cưng nuôi trong nhà mình vậy, muốn nó nằm xuống nó cũng không dám đứng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!