Chương 5: Thổ huyết

"Không biết phải nói như thế nào! Cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng đến nghe cũng chưa từng nghe qua. Ngươi cho rằng chỉ cần nói đại một con yêu thú ra, thì có thể che mắt mà qua cửa ải sao?"

Tiền Miểu cũng là một người có chuyên môn về thuốc trên nước Tần, tất nhiên cũng có nghiên cứu về yêu thú. Cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng, hắn ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói đến, thì đừng nói chi đến thằng tiểu tử vô học thứ như Diệp Viễn đây. 

"Diệp thiếu gia, ngươi như vậy không những đang làm nhục Tiền sư phụ và tôi, và càng làm cho những người săn yêu thú như chúng tôi mất mặt! Những thợ săn yêu thú như chúng tôi là sống dưới nanh vuốt của bọn yêu thú, đối với yêu thú là hiểu biết nhiều nhất.

Tôi đã làm thợ săn yêu thú bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến Thất Thải Lưu Vân Mãng cả."

Lúc này những người thanh niên càng nhận định rằng Diệp Viễn đang cố tình gây chuyện, như thế là muốn làm hại đến sinh mệnh của mình rồi, cho nên những lời nói ra không cần khách khí nữa, thậm chí còn có chút gì đó đâm chọt vào tim vậy.

Tiểu nhân thì có cách sống của người tiểu nhân, những thanh niên trai tráng này xem thì có vẻ thô lỗ, nhưng thật chất thì cũng có sự tỉ mỉ trong đó, mạng của anh ấy còn đang hy vọng được Tiền Miểu cứu vớt, không muốn đắc tội với Tiền Miểu, vì thế nên đứng về một phe, nhưng không ngờ lại nhảy ra bọn người săn thú, thật tế là muốn cho Diệp Viễn biết khó mà lui. 

Cho dù Diệp Viễn không tự rút lui, người của Diệp gia cũng không như Diệp Viễn không biết điều, đi đắc tội với cái đám người thợ săn kia.

Những người đến đây đa số đều là thợ săn yêu thú, nghe thấy lập tức phản ứng ngay.

"Đúng rồi, cái gì mà Thất Thải Lưu Vân Mãng, chưa từng nghe nói đến bao giờ!" 

"Cái thằng phá gia chi tử, đúng là làm cho Đại sư Diệp mất mặt. Tôi thấy Diệp gia chỉ nở mày nở mặt được đời này thôi, cũng không sánh được với Túy Tinh Lầu rồi. Còn Thất Thải Lưu Vân Mãng, tôi đây đã đi lại trong rừng gần ba mươi năm nay rồi, cũng chưa từng nghe đến yêu thú này bao giờ."

"Không xem nữa, không xem nữa, chúng ta hãy cùng nhau đến Túy Tinh Lầu nào. Một Dược Hương Các tốt như thế, lại bị thằng nhóc phá gia chi tử làm cho lộn xộn tùm lum."

Diệp Viễn đứng một bên không nói gì cả, với người hiểu rõ hắn, hình ảnh như thế làm cho Tiền Miểu có chút gì đó nghi hoặc.

Nếu như ngày thường mà gây ra chuyện như thế, cái thằng nhóc Diệp Viễn đã gây ra chuyện rồi, nhưng hiện giờ như không có gì xảy ra cả, giống như là lời chửi của những người bệnh nhân chả liên quan gì đến hắn cả. 

Nhưng mà hôm nay Diệp Viễn đã làm cho hắn mất mặt, dù đến nơi đó nói lí hắn cũng không sợ. Cho thằng nhóc này đụng chuyện tí cũng tốt, nếu cứ như thế, gia sản sự nghiệp lão Diệp tạo ra, sớm muộn gì cũng tiêu tan trong tay thằng nhóc này.

Ánh mắt của Diệp Viễn từ từ chuyển sang bên đám người gây chuyện, lướt một vèo qua khuôn mặt đắc ý của đám ấy. Đám người ấy vốn dĩ đang đắc ý nhưng mà không biết vì lí do gì, sau khi ánh mắt Diệp Viễn lướt qua, cả người đều có cảm giác ớn lạnh như rơi vào kho băng tuyết vậy.

Cuối cùng ánh mắt Diệp Viễn dừng lại trên khuôn mặt của người đầu tiên gây chuyện ở Dược Linh Các, người ấy đang trong trạng thái hoan hỉ vui mừng, bỗng chốc cảm giác bị một luồng sát khí nhắm vào, biển hiện trên mặt lập tức co cứng lại, nói không ra sự khác thường. 

Đó mà một người trung niên tinh nhuệ, cũng là một thợ săn yêu thú. Người quen biết hắn ta đều biết hắn tên là Lưu An, nhưng mà không ai biết rằng hắn chính là nội gián được cài vào trong đám thợ săn yêu thú của Túy Tinh Lầu.

Một khi phát hiện trong rừng Vô Biên có món vật quý báu nào, hắn sẽ giết người để lấy hàng, sau đó lại chuyển nhượng lại cho bên Túy Tinh Lầu.

Và Lúy Tinh Lầu là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Dược Linh Các ở nước Tần.

Trong phút chốc, sảnh lớn ồn ào bỗng chốc im lặng, âm thanh hỗn tạp bỗng chốc như dòng chảy bị ngắt quãng, tất cả đều dừng lại. 

Trong chốc lát, đại sảnh bỗng chốc im lặng đến nỗi ngay cả khi rơi xuống cây kim xuống vẫn có thể nghe được, không khí nặng nề đến đáng sợ.

Lưu An bị Diệp Viễn nhìn đến nỗi cảm giác nổi cả da gà, trong lòng đang suy nghĩ gì đây? Thằng nhóc Diệp Viễn nếu nói chỉ có năng lực nhất trọng nguyên khí, mà một mình hắn đã đạt đến cảnh giới bát trọng nguyên khí, chỉ cần một tay là có thể giết chết Diệp Viễn, nhưng tại sao lại có cảm giác bị đối phương áp đảo, làm cho mình ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Thực lực của Diệp Viễn nhìn thoáng cái là biết, trong cái đại sảnh lớn này ngoài người phàm ra, hầu như đều có thể thấy được thực lực cảnh giới của hắn.

Một thằng nhóc yếu đến thế này, làm sao mà tạo ra được cảm giác áp đảo đối phương chứ? 

Lưu An cho rằng chắc đây là ảo giác, nhưng mà cái không khí im lặng trong đại sảnh nhắc nhở hắn, đây không phải là ảo giác.

Cái cảm giác áp đảo này làm cho hắn cực kì khó chịu, làm cho hắn thật sự muốn phá tan cái trạng thái hiện tại. Một người có cảnh khí bậc tám lại bị ánh mắt của một người cảnh khí bậc một áp đảo đến nỗi không nói lên lời, đúng là nực cười!

Lưu An quyết định phá tan cái chuyện cười này, ông nuốt lấy một ngụm chân khí, đúng lúc muốn lên tiếng, ánh mắt của Diệp Viễn từ trên người hắn chuyển sang nơi khác. 

"Thất Thải Lưu Vân Mãng với Thất Sát Lưu Vân Mãng chỉ sai nhau một chữ, nhưng mà lại là hai thuộc tính yêu thú khác nhau…."

Ngay khi ấy, Diệp Viễn mở miệng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!