Thân ảnh màu xanh này đương nhiên là Lục Nhi rồi, cũng là tiểu tỳ nữ của Diệp Viễn, phụ trách đời sống sinh hoạt của Diệp Viễn.
Lục Nhi trời sinh nhu mì, khả ái, đặc biệt là đôi mắt linh động, khiến người khác rất yêu thích. Phối với một thân y phục màu xanh trên người, tựa như một tiểu tinh linh.
Đối với Lục Nhi này, Diệp Viễn đương nhiên là rất quen thuộc. Từ nhỏ đến lớn đã chơi cùng nhau, ngoại trừ phụ thân và mẫu thân ra thì Lục Nhi là người thân cận nhất.
Trong ngoài nhà, không có ai để mắt tới Diệp Viễn, chỉ có duy nhất Lục Nhi là ngoại lệ. Bất luận Diệp Viễn ở bên ngoài có là con hoang thì sự chăm sóc của Lục Nhi đối với hắn trước giờ luôn hết lòng.
Vì vậy đối với Lục Nhi trước mặt này, Diệp Viễn của hiện tại cảm giác được có sự thân thuộc, tựa hồ giống như chính là tiểu muội muội của hắn vậy, mặc dù lúc trước hắn vẫn rất thích trêu cợt Lục Nhi.
Thật ra Diệp Viễn tuy là con hoang, cũng rất ít gây nên chuyện gì, chỉ là rất thích đùa, tuy nhiên có lúc đùa hơi quá đáng.
Diệp Viễn thừa kế ký ức của người tiền nhiệm, phát hiện người tiền nhiệm này bản chất thật ra cũng không gọi là xấu, chẳng qua là được nuông chiều từ nhỏ nên thành thói quen. Ở phương diện này, lão già Diệp Hàng phải gánh vác trách nhiệm không hề nhỏ.
Chẳng qua là tình thương của phụ thân như núi, Diệp Viễn đương nhiên cũng không trách Diệp Hàng, ngược lại còn hết sức cảm động, xem như là người phụ thân kiếp trước của hắn.
"Thiếu… thiếu gia, a, huynh… huynh không sao chứ?"
Lục Nhi đụng phải Diệp Viễn, vốn đang rất thấp thỏm, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy dáng vẻ sáng láng của hắn, nhất thời trở nên vui vẻ.
Diệp Viễn cũng cảm nhận được sự quan tâm của Lục Nhi, cười ha ha nói:
"Không sao, thiếu gia nhà muội mạng lớn! Lần này đại nạn không chết, về sau phúc hưởng không hết!"
"Ha ha, thiếu gia huynh thật biết nói đùa, có điều Lục Nhi cũng cảm thấy, lần này huynh đại nạn không chết, sau này chắc là sẽ không giống nhau đâu!"
Người nói vô tâm, người nghe để ý.
Cũng không biết lòng tin của Lục Nhi từ đâu ra, có điều Diệp Viễn trong lòng cũng giật mình một cái, tâm tư nữ nhân đúng là rất nhạy cảm.
Diệp Viễn liền cười ha ha nói:
"Được rồi, theo thiếu gia đi Dược Hương Các lấy chút thuốc mang về."
Lục Nhi cũng không nói nữa, cúi đầu đi theo Diệp Viễn.
…….
Dược Hương Các là tiệm thuốc kinh doanh của Diệp gia, trong phạm vi toàn bộ nước Tần đều có một hai thế lực lớn, cái này đương nhiên là dựa vào thân phận Đại Đan Sư của Diệp Hàng.
Tại nước Tần bé nhỏ mà nói, có được thân phận Đan Sư đã vô cùng trân quý, huống hồ lại là Đại đan sư. Bởi vì thân phận của Diệp Hàng, địa vị của Dược Hương Các ở Tần quốc lại càng lớn.
Ở nước Tần, thân phận Đại đan sư chính là tấm bảng hiệu bằng vàng, vì vậy Dược Hương Các lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc. Diệp Hàng đương nhiên không thể tự mình đi xem bệnh, có điều thực lực của Dược Hương Các cũng không thể xem thường.
Tại các bộ phận của Dược Hương Các, mỗi ngày đều có các Đan Sư đến xem bệnh trực tiếp, đây cũng không phải là các thế lực nhỏ có thể làm được.
Diệp Viễn mang Lục Nhi tiến vào Dược Hương Các, lập tức liền có ánh mắt quét qua.
Từ trong ánh mắt của bọn người làm, Diệp Viễn thấy được nỗi sợ hãi, khinh thường cùng khinh bỉ xuất hiện. Điều này làm Diệp Viễn không khỏi âm thầm lắc đầu, danh tiếng của người tiền nhiệm thật sự quá kém, vạ lây cả người vô tội!
Diệp Viễn đương nhiên sẽ không so đo với đám người trước mặt làm gì, liền đi thẳng đến phía trước quầy, nói với một tên học đồ:
Giấy, bút.
Tên học đồ biết được sự lợi hại của Diệp Viễn, liền không dám chậm trễ, lấy ra giấy bút cung kính đặt phía trước Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không dài dòng, nhận lấy giấy bút trước mặt rồi quét quét viết ra một danh sách các loại thuốc, đưa cho tên học đồ.
"Hốt các loại thuốc này cho ta, có vấn đề gì thì đi tìm phụ thân của ta." Diệp Viễn không nói dài dòng, trực tiếp phân phó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!