Không phải thuốc của Diệp Hàng có tác dụng, mà là trạng thái của Diệp Viễn bây giờ quá kém.
Mặc dù thuốc của Diệp Hàng luyện ra vẫn có chút tác dụng phụ nhưng Diệp Viễn không quản được nhiều như thế, vẫn là nên bồi bổ một chút cho thân thể tệ hại này trước đã.
Còn về tác dụng phụ của viên giải dược đan này tự Diệp Viễn sẽ có cách loại bỏ.
Từ lúc có được thân thể này, vị Đế đan vĩ đại Thanh Vân Tử thực sự là nhịn không được thắc mắc, không biết vị tiền nhiệm kia đã sống như thế nào trong mười mấy năm qua.
Sinh ra trong một thế gia đan dược, thế mà đứa trẻ này đến nguyên khí tầng hai vẫn chưa đạt được.
Cho dù là một người bình thường, được sinh ra trong một thế gia như thế này thì dù cho có lấy đan dược bình thường xem như kẹo để ăn thì bây giờ cũng nên đạt được nguyên khí tầng bốn trở lên rồi chứ?
"Muốn khóc mà không có nước mắt."
Đan đế chỉ có thể dùng câu này để miêu tả tâm trạng của bản thân trong thời khắc bây giờ.
Dùng thân thể tệ hại này đi thử thứ độc dược mạnh mẽ kia, Diệp Viễn không chết mới là lạ. Mặc dù bây giờ Thanh Vân Tử đã ở trong cơ thân thể này, nhưng nhất thời vẫn không có cách nào khác, chỉ đành đi một bước tính một bước vậy.
Diệp Viễn đoạt lấy viên đan dược, trong ánh mắt mọi người hành động đó là đương nhiên.
"Ta biết ngay là vừa rồi ngươi chỉ giả vờ thôi mà, không cần nói nữa, thật sự là dọa ta rồi." Diệp Hàng vui vẻ cười nói.
Lúc này, Diệp Hàng đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra tên tiểu tử này đã xem trộm đơn thuốc, hoặc là nghe người trong nhà nói qua về cách luyện chế giải dược đan nên lúc nãy mới nói ra những lời như thế.
Nếu tên tiểu tử này lại biết nói đùa rồi, có lẽ thân thể cũng không còn gì đáng lo nữa.
Đối với vấn đề này, Diệp Viễn tự nhiên không cần giải thích gì, văn không thông võ không tinh có lẽ mới phù hợp với thân thể này.
Cứ để cho hắn yên ổn làm một cậu ấm đi vậy.
"Phụ thân, mẫu thân, nhi tử cảm thấy mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút."
Diệp Viễn vẫn cần phải điều chỉnh lại thân thể này một chút, để tránh cho mạng không giữ được lâu........
Diệp Viễn bắt đầu ngồi thiền và chuyển hóa sức mạnh của cơ thể để hòa tan dược lực của giải dược đan, thanh trừ các độc tố trong cơ thể.
Chỉ tiếc là, thế lực của cơ thể này kém đến mức đáng thương, hiệu quả như thế nào có thể nghĩ ra được. Một đời Đan đế vừa trùng sinh, không bị độc dược độc chết nhưng suýt chút nữa lại bị làm cho buồn bực mà chết rồi.
Đợi đến khi cơ thể Diệp Viễn tiêu hóa xong dược lực thì trời cũng vừa sáng, không ngờ lần này ngồi thiền lại ngồi đến sáu canh giờ, cũng coi như là vừa đủ dùng.
Có điều một lần cực khổ này cũng coi như đã có hồi báo, gương mặt của Diệp Viễn lúc này đã hồng hào và rạng rỡ lên không ít, độc tố trong người hầu như đã bị thanh trừ đi khoảng bảy tám phần.
Đối với Diệp Viễn bây giờ mà nói, như thế này không là gì cả. Theo như đạo hạnh của Thanh Vân Tử, lấy toàn bộ dược lực của một viên đan dược ra hấp thụ hết không phải là việc khó gì.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù người tiền nhiệm không chăm chỉ luyện tập nhưng cũng không phải là không có chút điểm tốt nào.
Thân thể này bây giờ giống như một tờ giấy trắng vậy, Thanh Vân Tử có thể tùy ý phát huy mà không lo lắng làm hại đến nó.
Nếu như người tiền nhiệm luyện tập võ công lung tung thì bây giờ Thanh Vân Tử phải tốn rất nhiều công sức mới có thể định hình lại căn cơ, nhưng bây giờ ngược lại có thể bớt được rất nhiều việc.
Chỉ là mặc dù độc của Đoạn Trường thảo đã không còn gì đáng ngại nhưng tác dụng của giải dược mà Diệp Hàng cho có hạn, vẫn còn một ít độc tố còn lưu lại trong cơ thế, mà bản thân viên giải dược cũng có nhược điểm, cũng lưu lại trong người Diệp Viễn không ít độc của giải dược, đợi đến ngày mai lại tìm về vài loại dược liệu, loại bỏ tất cả những thứ độc hại trong cơ thể hết đi.
May mà Diệp gia là thế gia đan dược có tiếng ở Tần quốc nên lấy đi một vài dược liệu cũng không phải là vấn đề gì to lớn.
Vẫn còn một chút thời gian đến lúc trời sáng, Diệp Viễn quyết định phải lên kế hoạch thật tốt cho con đường sau này.
Một đời trước của Thanh Vân Tử chỉ si mê luyện đan dược, đối với võ đạo lại không hề có chút hứng thú nào, nếu không trước mặt tên phản đồ kia cũng sẽ không phải một chút sức lực phản kháng cũng không có.
Thanh Vân Tử luyện tập võ đạo chỉ là vì giúp ít cho con đường luyện đan, đủ dùng là được. Cũng bởi vì như vậy mà hắn trở thành vị Đan đế trẻ tuổi nhất trong thần giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!