Mấy ngày nay, Túy Tinh Lâu giăng lưới bắt chim, nhưng lại bị Dược Hương Các vượt mặt.
Từ khi Diệp Viễn đến gây chuyện đá cửa hiệu, Vạn Đông Hải luôn đóng cửa bế quan, ai đến cũng không gặp. Điều này làm cho Vạn Đông Dương sốt cả ruột lên, hắn muốn cử người đi giết Diệp Viễn, những chưa có sự đồng ý của đại ca nên hắn không dám tự ý ra quyết định.
Thế là cứ cách một thời gian hắn lại nơi Vạn Đông Hải bế quan xem xét, hi vong Vạn Đông Hải có thể sớm xuất quan.
Lúc này, Vạn Đông Dương đang đi lòng vòng ở trước cửa phòng của đại ca, có vẻ rất nóng lòng, hình như sự nhẫn nại của hắn đã đến cực điểm rồi.
"Đại ca, huynh mà không ra thì đệ sẽ dẫn người đi phế tên tiểu tử kia! Đệ thực sự không chịu được nữa!" Vạn Đông Dương tức giận nói.
Nhìn thấy Vạn Đông Hải vẫn không có động tĩnh gì, Vạn Đông Dương rất tức giận. Chính lúc đang muốn rời đi thì giọng của Vạn Đông Hải truyền đến tai hắn:
"Đông Dương, vào đây."
Vạn Đông Dương nghe vậy rất vui mừng, lập tức tiến vào.
"Đại ca không phải đang bế quan sao, sao lại...." Vạn Đông Dương vẫn cho rằng đại ca đang bế quan tìm cách đột phá, ai biết được lúc hắn tiến vào lại nhìn thấy Vạn Đông Hải đang thư thái ngồi thưởng thức trà, dáng vẻ rất nhàn nhã.
Khác xa so với tưởng tưởng của Vạn Đông Dương, dáng vẻ của Vạn Đông Hải là tràn đầy tinh thần chứ không phải là dáng vẻ thất bại suy sụt tinh thần, như chưa từng xảy ra sự việc của hai ngày hôm trước.
Dáng vẻ của Vạn Đông Hải vẫn là dáng vẻ nắm hạt châu trong tay, rồi cười nhạt nói:
"Đông Dương, đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện không được nóng vội. Đây là hoàng thành, là địa bàn của chúng ta và cũng là địa bàn của Diệp Hàng, đệ cho rằng đệ dẫn người đi có thể giải quyết được Diệp Viễn sao? Trừ khi đầu của Diệp Hàng bị hỏng rồi, đệ mới có thể làm được."
"Nhưng đại ca, đệ không thể nuốt trôi cơn tức này! Bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch đến gây chuyện, Túy Tinh Lầu của chúng ta làm sao có thể dứng trong Hoàng Thành nữa?"
Vạn Đông Dương tức giận nói.
"Từ xưa đến này, buôn bán đều phải để ý đến hòa thuận sinh tài, cho dù muốn đấu thì cũng phải làm trong tối, đệ quang minh chính đại đi giết như thế, chính là muốn Túy Tinh Lâu rơi vào tình thế bị động thì không còn ý nghĩa nào hết."
Cái này...
"Đệ yên tâm quản tốt Túy Tinh Lâu giúp ta. Còn việc của Diệp Viễn thì đệ không cần lo nữa, ta đã có sắp xếp rồi."
Nghe thế, mắt của Vạn Đông Dương sáng lên, liên tiếp hỏi rằng:
"Sắp xếp như thế nào."
Vạn Đông Hải cười nói:
"Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng thứ nhất muốn giết hắn cần gì đến chúng ta ra tay? Bây giờ, thân thể hắn đã khỏe lại, ta đoán là hai ngày nữa hắn sẽ quay về học viện Đan Võ, nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả."
Ý của đại ca là?
"Ta đã mời sát thủ Mặc Sát ra tay rồi, đối phó với một tên tiểu tử Nguyên Khí tầng thứ nhất thì sẽ không thất bại đâu."
Ha ha ha.
Vạn Đông Dương cười điên cuồng, rồi tán thành nói:
"Đại ca bày mưu tính kế, tiểu đệ khâm phục! Đệ làm sao có thể nghĩ ra chiêu như vậy chứ? Sát thủ Mặc Sát xuất thần nhập quỷ, người của U Vân thập quốc nghe đến đều biến sắc, có bọn hắn ra tay thì tên tiểu tử đó chỉ có nước đi chết."
"Ừm, Mặc Sát là tổ chức sát thủ tốt nhất của U Vân thập quốc chúng ta, cũng là tổ chức giữ chữ tín tốt nhất. Uyên nhi không độc chết được tên tiểu tử đó, thì ta lại tiễn hắn thêm một lần nữa. Dám ở trước mặt ta động đến Túy Tinh Lâu thì tên tiểu đó chán sống rồi."
Nói đến phía sau, cả người Vạn Đông Hải đều tản ra khí lạnh.
"Đúng vậy, tên tử tiểu đấy không biết uống nhầm thuốc gì, lại dám đạp cửa hiệu của chúng ta, đúng là không biết sống chết! Nếu như bản thân có sức lực thì thôi, đằng này hắn chỉ là một tên Nguyên Khí tầng thứ nhất, muốn giết hắn cũng không cần lãng phí sức lực."
Trong mắt của Vạn Đông Dương, giơ đây Diệp Viễn đã là một người đã chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!