"Diệp huynh, thương thế phụ thân ta thế nào?" Đường Vũ có chút thấp thỏm hỏi.
Đường Vũ là một tay gà mờ, đối với chẩn đoán của mình thật sự là không có bao nhiêu lòng tin. Mà Diệp Viễn thể hiện ra trình độ đan đạo vượt trên hắn rất xa, điều này cũng làm cho hắn ký thác toàn bộ hy vọng vào trên người Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhíu mày một cái, làm cho tâm Đường Vũ chợt trầm xuống.
"Lực đạo của Cự Phong Tê vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh, bá phụ có thể từ trong tay nó thoát được một mạng đã coi như là may mắn rồi. Thương thế của bá phụ rất nghiêm trọng, lá phổi đã bể tan tành, tâm mạch cũng đã gần như đứt đoạn, tùy lúc đều có nguy hiểm đến tính mạng."
Biểu tình trên mặt Diệp Viễn cũng mười phần ngưng trọng.
Theo lời Diệp Viễn nói ra, tâm tình Đường Vũ dần dần chìm đến đáy cốc rồi, ngược lại trên mặt Đường Tông Hoài lại có loại bình tĩnh khám phá sinh tử. Hắn bị thương nặng bao nhiên chính mình đương nhiên biết, cho nên hắn mới vừa rồi mới có thể quyết tuyệt như vậy.
Lúc này nghe được Diệp Viễn chẩn đoán, chẳng qua là chứng thực suy đoán của hắn mà thôi.
"Diệp huynh, chẳng lẽ nói..." Đường Vũ không dám nói ra câu kế tiếp, chỉ mấy chữ này, Diệp Viễn liền có thể cảm nhận được nội tâm hắn tuyệt vọng đến cỡ nào.
Bất quá, Diệp Viễn cũng không trả lời Đường Vũ, mà là nhíu chặt mày, tựa hồ chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Trong lúc nhất thời bên trong nhà yên lặng đến quỷ dị, Đường Vũ quả thực không chịu nổi không khí lúc này, lấy dũng khí nói với Diệp Viễn:
"Diệp huynh, ta biết có chút mạo muội, có thể hay không... mời lệnh tôn ra tay?"
Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn Đường Vũ, sắc mặt bình tĩnh, lại như cũ không nói gì.
Đường Vũ bị Diệp Viễn nhìn đến có chút mất tự nhiên, lúng túng nói:
"Thật xin lỗi, Diệp huynh, ta không có ý xem thường ngươi, chẳng qua là..."
"Ta biết ngươi là ý gì, bất kể ngươi có tin hay không, phụ thân ta tới cũng vô dụng. Không riêng gì phụ thân ta, chính là Vạn Đông Hải, hay là Ngô Đạo Phong cũng không được." Diệp Viễn rất kiên định nói.
Ngô Đạo Phong trong miệng Diệp Viễn, chính là Hội trưởng Công hội Luyện Dược Sư Tần quốc. Tại toàn bộ Tần quốc, trình độ đan đạo cao nhất không phải Vạn Đông Hải, cũng không phải Diệp Hàng, càng không phải là vị hoàng thúc Hoàng thất kia, mà là vị Hội trưởng đại nhân này.
Diệp Viễn nói ngay cả hắn cũng không được, trên căn bản tương đương với tuyên bố Đường Tông Hoài tử hình.
Chẳng qua là lời này nghe vào trong tai Đường Vũ, lại là có chút mùi vị ngụy biện. Diệp Viễn ngươi quả thực là lộ ra tài hoa, nhưng chẳng lẽ tưởng rằng như vậy thì có thể vượt qua được đệ nhất đan đạo Tần quốc sao?
Diệp Viễn ra sức khước từ, rốt cuộc làm cho trong lòng Đường Vũ sinh ra vẻ bất mãn. Nếu là những chuyện khác, hắn đương nhiên sẽ không so đo cái gì, nhưng là bây giờ Diệp Viễn ở ngay trước mặt hắn tuyên bố cái chết của phụ thân, cái này làm cho hắn không thể không có ý nghĩ khác.
Diệp Viễn là người nào? Một tên phú nhị đại mà thôi!
"Diệp huynh, ngươi..."
"Vũ nhi, để cho Diệp công tử... nói hết lời." Đường Vũ mới nói phân nửa, lại bị Đường Tông Hoài cắt đứt.
Đường Vũ có chút ngạc nhiên, Diệp Viễn lại gật đầu nói:
"Ta nói bọn họ không được, không có nghĩa là thương thế của bá phụ hoàn toàn không có hi vọng."
Đường Vũ nghe vậy mừng rỡ, cũng không đoái hoài tới trách Diệp Viễn nói chuyện khẩu khí lớn, nói:
"Diệp huynh nói hy vọng là?"
"Ta nói hy vọng kỳ thật ra ở tại trên người chính Đường huynh ngươi."
Ta? Đường Vũ bị Diệp Viễn dẫn quanh đến có chút hồ đồ, mà trên thực tế Diệp Viễn cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cho nên mới đi một vòng lớn như vậy.
Diệp Viễn gật gật đầu nói:
"Đường huynh cũng biết ta trước kia danh tiếng không được tốt, không biết Đường huynh có tin được ta hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!