Bước vào bồn tắm chứa đầy thảo dược, Diệp Viễn thu hồi lại tâm trạng có chút bối rối của mình bắt đầu vận công để hấp thụ hiệu lực của thuốc, loại bỏ tàn dư của độc tố đọng lại trong cơ thể.
Những loại thảo dược dùng để pha nước tắm này đều là những loại thuốc ở cấp bậc một và hai, chúng đều rất bình thường, không hề quý hiếm chút nào cả, có điều Diệp Viễn lại có thể chuyển hóa những thứ mục nát thành điều kì diệu, hắn có thể giải phóng sức mạnh của những loại thảo dược này đến mức tối đa nhất có thể.
Thực ra trong mắt của nhiều người, những loại thuốc ở đẳng cấp càng cao thì càng đáng giá, tác dụng của chúng càng mạnh, trên thực tế đối với Diệp Viễn cách nghĩ này chẳng có một chút giá trị nào. Bất kể là tu hành hay luyện đan thì công phu cơ bản vẫn là quan trọng nhất.
Công phu cơ bản càng vững chắc thì tương lai sẽ tiến ngày càng xa, ngược lại nếu không có nền tảng vững chắc thì con đường phía trước sẽ bị hạn chế.
Kiếp trước, khi còn trẻ Thanh Vân Tử đã từng bỏ ra tròn mười năm để khổ công nghiên cứu những loại dược liệu và đơn dược ở cấp bậc ba trở xuống, do đó Thanh Vân Tử nắm rất chắc những thứ liên quan đến đơn dược.
Nhưng quãng thời gian mười mấy năm của hắn cũng không hề uổng phí, có thể trở thành Đan đế trẻ tuổi nhất bỏ ra mười năm khổ công nghiên cứu đúng là đáng.
Ở tiên giới, luận về sự hiểu biết đối với các loại thảo dược cơ hồ không một ai có thể vượt qua hắn, đây cũng là lý do vì sao hắn được coi là lứa thanh niên có triển vọng trở thành Đan đế nhất.
Thực ra, cứ cho là Diệp Viễn có ý muốn sử dụng các thảo dược cấp bậc cao đi chăng nữa thì lúc đó hắn cũng lực bất tòng tâm.
Nguyên nhân không có gì khác chỉ là sức khỏe hiện tại của hắn quá yếu!
Nếu không phải vì vậy thì Diệp Viễn cũng không đến mức cầm một tấm viên đan dược cấp một đến Túy Tinh Lâu thách đấu, đó là giới hạn cao nhất mà hắn có thể luyện ra đan dược. Tuy phỏng đoán rằng Vạn Đông Hải không có khả năng loại bỏ chất độc của Thốn Tâm Liệt, nhưng dù gì rủi ro cũng khá lớn.
Vạn nhất Vạn Đông Hải quả thực có cách giải được độc thì hắn đúng là không khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.
Trên thực tế, Vạn Đông Hải quả thực đã nghe qua loại độc Thốn Tâm Liệt này, chỉ là loại đan dược này không phải thứ độc dược bình thường, hắn ta chỉ là nghe qua, nếu không kết quả thế nào không ai dám nói trước.
Quả thực đã cố hết sức rồi!
Sau khi hấp thụ hết tác dụng của các loại thảo dược trong thùng gỗ, Diệp Viễn thở sâu một cái. Hiện giờ việc cấp bách mà hắn phải làm đó là tăng sức mạnh, không có sức mạnh những việc như báo thù cũng chỉ là nói xuông, ngay cả người thân của mình hắn còn không bảo vệ nổi.
Với tình hình bây giờ của Diệp Viễn, đừng nói là Vạn Đông Hải, ngay cả Vạn Uyên hắn cũng không phải là đối thủ.
Diệp Viễn tin rằng, sự việc hôm nay qua đi, Vạn Đông Hải nhất định sẽ coi bản thân là cái gai trong mắt, chỉ mong mau chóng diệt trừ.
Hơn nữa, với con người của Vạn Đông Hải, hắt ta nhất định sẽ không cam tâm bị Dược Hương Các đàn áp, nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để phản công lại.
Đến lúc đó, nếu như không có đủ thực lực, những việc ngày hôm nay ngược lại sẽ khiến cho phụ thân phải chịu áp lực càng lớn.
"Thiếu gia, lão gia chờ ở bên ngoài rất lâu rồi."
Trong lúc Diệp Viễn đang nghĩ ngợi lung tung thì Lục Nhi bước vào nói.
"Phụ thân đến sao ngươi không nói sớm? Chỉ là tắm nước thảo dược thôi cũng chẳng phải bế quan gì."
Nếu như Diệp Viễn đoán không nhầm, phụ thân đến là để nhắc nhở hắn chú ý tránh việc Vạn Đông Hải sẽ dở trò. Diệp Viễn từ xưa đến nay rất kính trọng người phụ thân luôn bảo vệ mình.
Từ lúc hồi sinh đến nay tuy chỉ vỏn vẹn có hai ngày, nhưng Diệp Hàng, Nhậm Hồng Lăng và Lục Nhi ba người họ vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Lục Nhi dẩu môi lên ủy khuất đáp:
"Người ta muốn đi vào gọi thiếu gia đấy chứ, nhưng lão gia một mực ngăn tôi lại, không để tôi vào, tôi còn có cách nào khác?"
Diệp Viễn đổ mồ hôi, vội vàng đáp:
"Được rồi Lục Nhi, là lỗi của thiếu gia, thiếu xa tạ lỗi với ngươi, đừng tức giận được không?"
Lục Nhi nghe xong vội nở nụ cười:
"Lục Nhi không có tức giận, Lục Nhi biết thiếu gia thương yêu và kính trọng lão gia, tôi kính trọng ngài ấy như thiếu gia vậy, coi lão gia như phụ thân đẻ của mình, làm sao lại tức giận được chứ?"
Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm trả lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!