Chương 3: Thật sự là có bệnh

Vương Vạn Kim

- người giàu nhất Trung Hải, cuộc đời của hắn tràn ngập sắc thái truyền kỳ, dùng bốn chữ lên voi xuống chó để hình dung cũng không đủ.

Trong hai năm ở nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn vô cùng quan tâm và che chở hắn, rồi sau đó việc hắn được lật lại bản án, lại trông thấy ánh mặt trời lần nữa cũng phần lớn nhờ vào Tề Đẳng Nhàn.

Tuổi tác của Tề Đẳng Nhàn không lớn, nhưng lại chẳng khác nào người sinh ra hắn lần thứ hai.

"Vương tổng, thật quấy rầy anh quá, còn phải chạy tới sân bay đón tôi nữa." Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa nói.

"Nhị đương gia ngài khách sáo quá rồi, đây đều là chuyện tôi nên làm!" Vương Vạn Kim cười lớn nói: "Đây là quà tôi chuẩn bị cho ngài, hai bình Mao Đài năm mươi năm."

Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra, nói: "Chuẩn bị quà cho tôi làm gì?"

Vương Vạn Kim cười nói: "Nhị đương gia tới cửa cầu hôn, sao tôi có thể không chuẩn bị chút rượu ngon? Hai bình mao đài năm mươi năm này tôi cất kỹ nhiều năm rồi, vừa đúng lúc tặng cho cậu!"

Tề Đẳng Nhàn nghĩ kỹ cũng phải, bản thân mình cũng không thể cứ tay không mà đến gặp các vị phụ huynh của Kiều gia được.

Kiều Quốc Đào là bậc cha chú hắn, khi xưa cha già nhà mình giúp chú Kiều lập nghiệp, nên sau khi Tề Đẳng Nhàn và cha hắn bị Tề gia đuổi ra, Kiều gia đã giúp đỡ và chứa chấp bọn họ một thời gian.

Cô gái mà cha bảo hắn đi cưới, chính là con gái Kiều Thu Mộng của Kiều Quốc Đào.

Tề Đẳng Nhàn xách hành lý và hai bình Mao Đài cổ đi vào Kiều gia, trong phòng khách là Kiều Quốc Đào đã xa cách nhiều năm đang ngồi ở vị trí chính giữa.

"Ha ha ha, cháu ngoan, hai tuần trước chú mới nhận được tin của lão Tề, trông mòn trông mỏi từ lúc đó tới giờ cuối cùng cũng gặp được cháu rồi!" Kiều Quốc Đào lớn tiếng nói, giọng nói sang sảng, đi lên nắm chặt lấy tay Tề Đẳng Nhàn , dùng sức mà bắt tay.

Tề Đẳng Nhàn trông thấy Kiều Quốc Đào xong, không khỏi bật cười: "Chú Kiều!"

Kiều Quốc Đào nói: "Tới đúng lúc lắm, bây giờ cháu với Thu Mộng ra cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn luôn đi!"

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng hừ lạnh của một thiếu nữ, trên mặt cô gái basfyu rõ rõ sự chê bai và chán ghét.

Cô gái mặc chiếc váy liền áo trắng như tuyết, chiếc đai lưng màu vàng được chế tác tinh xảo thắt quanh vòng eo mảnh mai, lớp trang điểm trên khuôn mặt xinh đẹp càng tôn lên vẻ chim sa cá lặn. Đôi chân dài miên man dưới làn váy lại càng thu hút mọi ánh nhìn, khiến người ta không thể rời mắt nổi.

Bà xã Bàng Tú Vân Vân của Kiều Quốc Đào cũng cau mày, không hiểu nổi tại sao Kiều Quốc Đào lại từ chối đám hỏi nhà Trương gia, mà lựa chọn một tên giám ngục nhỏ bé có tướng mạo xấu xí này!

Tề Đẳng Nhàn không khỏi gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói:" Chú Kiều, chuyện... Chuyện này quá vội rồi đi?"

Kiều Quốc Đào xua tay cười nói:" Mọi chuyện đã bàn bạc xong xuôi rồi!"

Kiều Thu Mộng mặt lạnh như băng quan sát Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng thốt lên: "Không nghĩ tới anh thật sự đi làm giám ngục, đúng là xui xẻo!"

Tề Đẳng Nhàn gật đầu cười với cô một cái, nói: "Thu Mộng, lâu rồi không gặp."

Kiều Thu Mộng nhìn người bạn thân khi còn bé này, chỉ cách đây không lâu thôi, quan hệ giữa bọn họ còn rất tốt. Đành không khỏi lắc đầu, thời gian đã nói cho cô ta biết, hai người không cùng một thế giới.

Nhưng mệnh lệnh của cha thì cô ta không thể cãi được, chỉ là hai người không hợp nhau lại cố gán ghép vào chung một nhà thì sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ thôi, đúng không?

Bàng Tú Vân vung tay chỉ vào Tề Đẳng Nhàn nói: "Lão Kiều, ông gả con gái cho một con cóc ghẻ như vậy, họ hàng thân thích còn coi chúng ta ra gì? Bạn bè gần xa sẽ nói ra nói vào như thế nào hả?"

"Ông nhìn nó mà xem, bước ra xã hội đã nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một tên giám ngục quèn!"

"Lần đầu tiên đến nhà người khác lại còn mang hai bình rượu giả, người như vậy ông còn định gả con gái cho hắn sao?!"

Tề Đẳng Nhàn từ tốn nói: "Dì Bàng, rượu này là rượu mao đài năm mươi năm, Vương...."

Bàng Tú Vân lập tức cười xì ra một tiếng, mặt vênh lên nói: "Mao đài hả? Bây giờ trong nhà tôi còn có mấy thùng, cậu có cần tôi mang ra để cho cậu xem một chút coi nó khác với của cậu như thế nào không? Lại còn mao đài năm mươi năm, cậu có biết hai bình Mao Đài năm mươi năm đắt đến mức nào không? Là thứ mà tên cai ngục nhỏ như cậu có thể mua được sao?"

Đối mặt với câu chất vấn của Bàng Tú Vân, Tề Đẳng Nhàn chỉ cười trừ không nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!