"Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là gì
không?" Mộ Đình Nhi cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có người trên võ đài nghe được, nói: "Sai lầm lớn nhất đời này của ngươi chính là
sinh ra là nữ nhi Mộ gia, ta rõ ràng ưu tú hơn ngươi nhưng lại chỉ là
dưỡng nữ, dựa vào cái gì ngươi có huyết mạch Mộ gia? Căn bản không công
bằng, nếu thân phận của ta không phải là dưỡng nữ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể cướp được phụ thân, muội muội và vị hôn phu của ngươi."
Hận, nàng hận Mộ Như Nguyệt, cũng hận chính phụ thân mình.
Chính là vì phụ thân mình quá vô dụng mới khiến nàng không có bối cảnh tốt,
loại phế vật như thế căn bản không xứng làm cha nàng, cũng may phế vật
kia còn yêu thương nữ nhi như nàng, nếu không thì cũng không cố ý liều
chết cứu Mộ lão phu nhân chỉ vì tìm chỗ dựa cho nàng.
Nhưng nếu
cha nàng là nhân trung chi long hoặc Hoàng đế của quốc gia này, vậy
không phải nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao? Sao còn phải tự mình nỗ lực như vậy?
Nói cho cùng, là nam nhân kia quá vô dụng, trước nay nàng luôn khinh thường loại người vô dụng này.
"Ngươi thật sự ưu tú hơn ta?" Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt
Mộ Đình Nhi lại giống như ác ma, "Năm đó ngươi đã làm gì ta sợ không ai
rõ ràng hơn ngươi đi."
Sắc mặt Mộ Đình Nhi biến đổi, chẳng lẽ
nàng ta đã biết chuyện đó? Không, tuyệt đối không thể, lúc trước nàng
làm rất cẩn thận kín đáo, nàng ta tuyệt đối không thể biết được chuyện
đó.
Nghĩ vậy, Mộ Đình Nhi trấn định lại, vẻ mặt trào phúng nói:
"Mộ Như Nguyệt, ngươi đừng nghĩ vu oan cho ta, rõ ràng chính mình là phế vật, dù có tu luyện được cũng không so được với ta."
Lúc nói câu này, nàng hạ thanh âm xuống rất thấp cho nên những người trên đài cũng không nghe thấy hai người nói gì với nhau.
Bất quá cuộc nói chuyện đã nhanh chóng kết thúc, Mộ Đình Nhi cầm kiếm vọt
ra phía sau Mộ Như Nguyệt, mũi kiếm lạnh băng nhằm thẳng vào cổ đối
phương.
Nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt đằng sau, nhẹ nhàng vung kiếm chặn công kích của Mộ Đình Nhi lại.
Gió thu lạnh run, lá vàng rụng rực rỡ.
Lúc này trên võ đài chỉ còn lại hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!