Chương 4: (Vô Đề)

Một lúc lâu sau mới mở miệng:

[Suốt bốn ngày, em chơi trò biến mất, tắt máy, trốn đến đây, là để tìm người đàn ông khác?]

[Anh ta là ai, hai người quen nhau từ khi nào.]

Lại hơi nhíu mày.

[Chúc Oánh Chi, tốt nhất em nên nói ra câu trả lời trước khi anh hết kiên nhẫn.]

Tôi bình tĩnh trả lời:

[Anh đừng có nói bừa, thầy Bùi là tình nguyện viên ở đây.]

[Đồ chuyển phát nhanh gửi cho anh chắc anh đã nhận được rồi chứ?]

Hứa Dịch Nhiên khựng lại.

[Chưa nhận được.]

14

Ngay sau đó, đưa túi mua sắm trên tay cho tôi.

Rất né tránh vấn đề vừa rồi:

[Hôm trước anh đặt mẫu túi mới nhất, mấy nữ diễn viên cùng đoàn đều đeo cái này.]

[Em mở ra xem thử, có hợp không.]

Mỗi lần Hứa Dịch Nhiên thấy áy náy đều sẽ tặng túi cho tôi.

Chỉ cần anh ta để ý một chút sẽ phát hiện, tôi chưa từng đeo cái nào.

Tôi được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, từ thời thiếu nữ đã có những thứ này rồi.

Tôi chịu nhận, chỉ vì muốn anh ta tặng, dù không phải túi, tôi cũng sẽ vui lắm.

Lần này, tôi không nhận lấy túi, trực tiếp hất tay anh ta ra.

[Nếu trước đây là do em truyền đạt thông tin gì sai thì hôm nay chúng ta nói rõ luôn]

[Hứa Dịch Nhiên, em không yêu anh nữa nên em muốn ly hôn với anh.]

Anh ta như không nghe thấy.

Cúi xuống nhặt túi trên tuyết, cố chấp muốn nhét vào tay tôi.

Tôi mất kiên nhẫn lùi lại.

[Em nói, em không yêu anh nữa, anh không hiểu sao?]

Không biết Hứa Dịch Nhiên có nghe vào không.

Chỉ là giọng nói có phần u ám.

[Đừng nói lời tức giận. Từ năm mười tám tuổi em đã thích anh, đến nay đã bảy năm rồi, sao em có thể không yêu anh được?]

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!