Chương 64: Phiên ngoại 5 Tô Tĩnh (2)

Giao thừa năm nay, Long Trầm Uyên chìm trong hạnh phúc choáng ngợp đi về.

Mấy ngày ở nhà, gửi tin nhắn cho Tô Tĩnh. Tuy có lần lữa không trả lời ngay, câu chữ thì đơn giản cụt lủn, nhưng cô đã chịu nhắn lại. Anh thấy rất vui, vì trước kia Tô Tĩnh hoàn toàn phớt lờ anh.

Sau kỳ nghỉ Tết trở lại trường, Long Trầm Uyên tiếp tục lắc lư trước mặt Tô Tĩnh, có lúc sẽ đợi đến tận khi siêu thị đóng cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo hôn một cái rồi mới thỏa mãn đi về.

Ông cụ ở nhà hỏi anh sao ngày càng về trễ, anh hiên ngang lẫm liệt nói: "Ở lại trường giúp kèm bạn học ạ."

Ba Long: "Tốt, con trai tôi hành hiệp trượng nghĩa lấy việc giúp người làm niềm vui."

Mẹ thì sao? Từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên: "Con trai, dạo này mẹ mới đổi loại mặt nạ mới, con nhìn thử xem da của mẹ có đẹp hơn trước không?"

Anh: "Cực kỳ mịn màng, mềm mại hơn cả da em bé."

Một lát sau, nhận được hai trăm tệ mẹ Long gửi qua hồng bao điện tử.

(*Dịch vụ hồng bao điện tử là chức năng cho phép người sử dụng gửi một số tiền đến bạn bè qua mạng (thay hình thức lì xì cũ) – hiểu đơn giản là chức năng chuyển tiền. Sử dụng dịch vụ chuyển hồng bao qua mạng, không phải trả các khoản phí hoặc phải chờ đợi như cách chuyển bằng đường ngân hàng…)

Một ngày tháng ba, sớm tinh mơ đi đến siêu thị, vừa nhìn thoáng qua, sau quầy thu ngân đã thay một người khác.

"Ông chủ, hôm nay Tĩnh tỷ không đi làm sao?"

Ông chủ từ căn phòng phía sau ló đầu ra: "À, Tĩnh tỷ của cậu đã xin nghỉ việc rồi, cậu không biết hả?"

Trong đầu Long Trầm Uyên "ong" một tiếng: "Cô ấy không nói với tôi…"

"Đi dọc con đường phía đông trường học hai trăm mét, có một mặt tiền nhỏ, Tĩnh tỷ của cậu mở tiệm ở đó."

Long Trầm Uyên nói cảm ơn ông chủ xong, buồn bực nặng nề đi qua tìm.

Cửa tiệm vẫn chưa khai trương, bên trong tiệm Tô Tĩnh đang ngồi dưới đất mở từng chiếc hộp giấy lấy đồ đạc bên trong ra đặt lên kệ.

Anh không nói gì, đứng im lặng ở cửa nhìn cô, cuối cùng cũng thấy Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Lửa giận nổi lên, sải chân bước lên bậc cấp, đi hai bước đến trước mặt Tô Tĩnh, nắm cổ tay cô kéo cô dậy. Đầu Tô Tĩnh đụng vào lồng ngực anh.

"Em mở tiệm vậy mà cũng không nói với tôi một tiếng?"

Tô Tĩnh ngước mắt nhìn: "Cậu là gì của tôi chứ, tôi phải bàn bạc với cậu sao?"

Long Trầm Uyên bỗng chốc nghẹn ngang: "Em… với tôi…"

"Hôn thì có thể đại diện cho cái gì?"

Long Trầm Uyên trừng to mắt, yên lặng một lúc, buông mạnh cổ tay cô ra: "Đúng… em là người lớn, tôi là trẻ con. Người lớn bọn em có tật xấu đó là không bao giờ dám nói thật lòng mình!"

Thân hình cao lớn đi ra khỏi cửa, rẽ góc ngoặt, rất nhanh đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng.

Tô Tĩnh ngồi trên thùng carton.

Những lời nói như dao nhọn xoáy vào tim, phát run, nhưng biết phải làm gì đây.

Cô ngồi ngây ngốc thật lâu, rồi vỗ vỗ mặt tiếp tục xếp hàng lên kệ.

Không có cách nào nói với Long Trầm Uyên rằng, ngày đó chủ động hôn anh xong, cô lập tức thấy hối hận.

Đã biết rõ là vực sâu không lối thoát, đầy đá nhọn lỏm chỏm ngổn ngang, vì hy vọng sẽ có người tới vươn tay mà đứng nơi đáy vực thét gào kêu cứu, cô không dám kéo anh xuống, cũng không dám nhảy xuống theo anh.

Hèn mọn – không hèn mọn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!