Anh nghĩ đến, nơi đại dương thăm thẳm. Chỉ cần em cất tiếng "yêu anh". Đàn cá sẽ theo anh, bơi vào lục địa."
—— C ố T hành
***
Tô Tĩnh làm việc ở một siêu thị không lớn lắm, nằm ngay bên cạnh trường phổ thông trung học thành Túc. Ông chủ là một người hiền lành phúc hậu, nghe nói Tô Tĩnh ly hôn còn phải nuôi con nhỏ, hàng tháng đều gửi thêm cho cô ba trăm đồng tiền lương.
Tất nhiên, nữ thu ngân vô cùng xinh đẹp này chính là chiêu bài quảng cáo đắt giá, hàng tháng tăng thêm không ít sức mua cho siêu thị, lợi nhuận đem lại cho ông chủ đã sớm vượt xa con số ba trăm đó.
Thời gian nghỉ giữa trưa, sau một trận ồn ào náo nhiệt, siêu thị cũng không còn mấy khách vãng lai. Tô Tĩnh nhân cơ hội đó tranh thủ lấy cơm hộp ra ăn, ăn xong, vừa thu dọn sạch sẽ thì nhìn thấy ba học sinh trung học ùn đẩy nhau đi tới quầy thu ngân.
Đi đầu là một nam sinh dáng người cao lớn đặt một gói thuốc lá xuống mặt quầy rồi đẩy tới trước.
"Mười hai tệ."
Nhanh chóng thối lại tiền thừa cho khách.
"Cái đó…"
Tô Tĩnh ngước mắt lên: "Xin hỏi, cậu còn cần gì nữa không?"
Nam sinh cao lớn gãi đầu: "Cái đó… Tôi, bọn tôi muốn hỏi cô bao nhiêu tuổi."
Sắc mặt Tô Tĩnh thản nhiên: "Con gái tôi năm nay ba tuổi."
Mấy nam sinh không thể tin được "a" một tiếng.
"Cậu còn cần gì nữa không? Nếu không cần thêm gì, vui lòng nhường lối."
Nam sinh bước tránh ra, Tô Tĩnh vô thức dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn chăm chú.
Đối diện bên kia đường có một chiếc ô tô đang đậu.
Một nam một nữ, đứng kề sát hôn nhau, người đàn ông vóc dáng cao lớn, chỉ cần đứng yên ở đó cũng toát ra khí chất tao nhã phóng khoáng như cây ngọc trước gió; người con gái…
"Ối, ối, ối, cô ấy đang nhìn ai thế?"
"Có phải nhìn đại ca Long không?"
"Hày dô, tới đi! Long ca!"
Mấy nam sinh đó lại xô đẩy vào trong.
Vẫn là nam sinh cao lớn kia: "… Cô, cô đang nhìn tôi sao?"
Tô Tĩnh chậm rãi giương mắt, lướt qua gương mặt chàng trai trẻ đối diện: "Mấy cậu cản trở tôi nhìn em rể…"
***
Nhá nhem tối, Tô Nam đang chơi rubik với Ninh Ninh, Tô Tĩnh tan làm về tới.
Mẹ Tô đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động vội vàng cầm cái sạn đi ra: "Nam Nam có bạn trai rồi!"
Tô Tĩnh: "Dạ."
"Giáo sư đại học, lớn hơn Nam Nam mười tuổi, con nói có đáng tin không?"
Không đợi Tô Tĩnh trả lời, mẹ Tô đã nói tiếp: "Nam Nam nói, cậu ấy có cả nhà ở trung tâm thành phố, thành phố Sùng, không phải bốn năm trăm vạn mới mua được sao? Có phải chúng ta trèo cao rồi không? Kỳ thật, nhiều tiền hay ít tiền không quan trọng, cái chính là người này đã từng ly hôn… Đàn ông tái hôn, có phải lừa gạt Nam Nam nhà chúng ta trẻ người non dạ không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!