Bất quá chỉ cách mấy bước chân, mà bên này ánh dương đỏ sóng sánh, bên kia tuyết trắng phủ mông lung."
—— G iản T rinh
***
Suốt cả ngày hôm nay, Tô Nam không làm được việc gì, bụng cứ thắt lại từng cơn đau nhói, đến tối vẫn không dứt.
Trước đây, khi đến kỳ sinh lý thỉnh thoảng cũng bị đau nhưng không đến mức như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, tự nhủ có lẽ do hôm qua không nhịn được tham uống một chai sữa chua nên mới ra nông nổi.
Đến sáng hôm sau bụng vẫn còn trĩu nặng đau ngâm ngẩm. Tô Nam đi siêu thị mua một túi đường đỏ, về nhà cắt mấy lát gừng nhỏ cho vào nước đường đun sôi lên, rồi vừa uống vừa tranh thủ viết luận văn, viết được một lúc thì nhận được điện thoại của Cố Bội Du.
Trên di động hiện lên dãy số của thành phố Sùng, Tô Nam không nghĩ ngợi nhiều chỉ cho là dịch vụ chuyển phát nhanh hoặc công ty săn đầu người bèn bấm nhận máy, nghe thấy bên kia dịu dàng gọi "Tô Nam", thanh âm sao quen thuộc, sực nhớ là ai, vội vàng đặt cái cốc trên tay xuống: "Dạ, dì."
Giọng nói của Cố Bội Du đong đầy ý cười hiền lành: "Con dậy chưa? Có phải quấy rầy con rồi không?"
"Dạ con dậy rồi."
"Dì gọi cho Tri Ngộ, nhưng điện thoại không có người bắt máy. Dì muốn nhờ con một việc, con có ở nhà không Tô Nam?"
"Dạ con đang ở nhà —— chắc là thầy Trần đang họp ạ."
"Dì có để một số tài liệu ở chỗ đó của Tri Ngộ, nếu tiện, dì cho người ghé qua lấy."
Một tiếng sau, Cố Bội Du lại điện thoại tới, bảo gọi cửa nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Tô Nam mơ hồ không hiểu ra sao, hỏi kỹ mới biết "chỗ đó" Cố Bội Du nói là chỉ ngôi nhà ở trung tâm thành phố của Trần Tri Ngộ. Lần trước Trình Uyển đến đưa chìa khóa, hẳn là căn nhà đó.
Cô nhớ Trần Tri Ngộ cầm lấy rồi thả luôn vào ngăn tủ bên trái bàn đọc sách, kéo ra, quả nhiên ở bên trong.
"Dì, con tìm được chìa khóa rồi."
Cố Bội Du mỉm cười: "Hôm nay con có rảnh không Tô Nam? Nếu rảnh thì đến chỗ dì ngồi một lát."
Người lớn đã mở lời, cô dĩ nhiên không thể từ chối.
"Con có biết đường không? Hay dì cho người đến đón."
Tô Nam vội đáp không cần.
"Không làm phiền người khác" là tín điều cốt lõi trong cuộc sống Tô Nam, đến khi khéo léo từ chối Cố Bội Du xong rồi, mới sực nhận ra mình sẽ phải đi một quãng đường rất dài. Trước hết phải ghé qua trung tâm thành phố, sau đó tiếp tục chạy ra vùng ngoại ô phía tây, một chuyến này phải mất ít nhất ba giờ đi đường.
Khẽ thở nhẹ một hơi rồi mặc quần áo ấm vào đi ra cửa, sải chân bước thật nhanh về hướng bến tàu điện ngầm.
Một chiếc ô tô màu trắng dừng lại phía đối diện, Cô Điền ló đầu ra ngoài cửa sổ, gọi lớn: "Tô Nam!"
Tô Nam nhìn xung quanh, băng qua đường.
Cô Điền dòm cô: "Đi đâu thế?"
"Đến trung tâm thành phố, đưa đồ cho mẹ Trần Tri Ngộ."
Cô Điền mở to mắt chẳng chớp lấy một cái, nom hết sức thành thật: "Tớ cũng đi trung tâm thành phố! Tớ đưa cậu đi hén!"
Tô Nam không cần suy nghĩ cũng nhìn thấu tâm tư cô nàng: "Cậu không gặp được người đâu, lấy đồ xong tớ còn phải đi ra ngoại ô phía tây."
Cô Điền cười hì hì: "Tớ mà vụ lợi thế hả? Lên xe đi, ít nhất cho cậu đi nhờ đến trung tâm thành phố."
Thân thể Tô Nam không thoải mái, vốn không muốn chen chúc trong tàu điện ngầm, dĩ nhiên cầu còn không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!