Chương 36: (Vô Đề)

Ta yêu kẻ nào tâm hồn sâu thẳm, ngay cả trong vết thương, kẻ mà một tai ương nhỏ bé nhất cũng có thể làm họ diệt vong; vì họ sẽ hân hoan vượt qua cầu không hề do dự."

—— "Zarathustra đã nói như thế" – Friedrich Nietzsche ( Trần Xuân Kiêm dịch)

***

Tô Nam luống cuống đứng chôn chân bất động, rụt rè cất tiếng gọi: "Cô Hàm."

Lâm Hàm vẫn đứng đó không bước tới, thả lỏng sợi dây đeo thẻ ra rồi xoắn lại, nhìn cô: "… Đi cùng Trần Tri Ngộ tới sao?"

Tô Nam hoảng sợ toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"Cô còn có việc, có gì nói sau." Lâm Hàm nhìn cô một cái rồi xoay người đi vào trong tòa nhà học viện.

Trong phút chiều đổ nhanh, gió rì rào lướt qua tấm banner nhựa, thổi lạnh nửa người.

Giải đáp xong những thắc mắc sinh viên gửi lên, Trần Tri Ngộ lại bị vây quanh xin chữ ký, mãi một lúc sau mới thuận lợi thoát khỏi hội trường báo cáo.

Vừa vào phòng nghỉ trên tầng hai, lập tức có sinh viên của tổ tiếp đón đưa nước khoáng lên.

Trần Tri Ngộ cầm lấy, chưa kịp uống giọt nào, đã có mấy giáo sư đại học M đến chào hỏi, mãi tới khi nói chuyện xong, anh mới phát hiện kế bên cửa sổ có người đang ngồi đó.

"Lâm Hàm."

Buổi sáng, hai người đã gặp nhau trong hội thảo, vốn định hẹn cùng ăn cơm trưa, nhưng lại bị các giảng viên đại học M kéo tách ra hai nơi.

Lâm Hàm nhìn anh: "Đoán xem tớ vừa gặp ai ngoài cửa?"

"Ai thế?"

Lâm Hàm không nói không rằng, đứng dậy, cầm một chai nước khoáng trên bàn trà vặn nắp uống.

Trong lòng Trần Tri Ngộ đã rõ, duỗi tay lấy bao thuốc, rút một điếu cúi đầu châm: "Đi ra ngoài nói chuyện."

Đằng sau tòa nhà học viện có một con đường rừng, lá bạch quả rụng vàng mặt đất.

Hai người đi đến gốc cây, đưa lưng về phía đường mòn.

Trước mặt là cửa sổ ươm màu thời gian của tòa học viện cổ xưa, dây leo bò đầy bên ngoài tấm kính màu lam, hơn non nửa nhuộm mùa thu úa tàn.

Lâm Hàm đưa mắt nhìn ánh đèn huỳnh quang màu trắng đục hắt ra từ cửa sổ, không nhanh không chậm cất lời: "Tớ nghe thấy rất nhiều người ở đại học Đán xôn xao, nhưng không cho là thật…" Trong lòng cảm thấy không mùi không vị, thật sự rất không thoải mái, nhưng lại không biết sự khó chịu này rốt cuộc nhằm vào ai: "… Ai chủ động? Tô Nam sao?"

"Tớ chủ động." Trần Tri Ngộ rít một hơi thuốc: "Cậu cho cô ấy mượn mười lá gan cô ấy cũng không dám chủ động."

Cơn giận trong lòng Lâm Hàm thoắt cái trỗi dậy: "Tô Nam, đứa nhỏ này rất ngay thẳng chính trực, đi theo tớ suốt gần ba năm, tớ vẫn luôn quan tâm che chở, nếu không phải tớ không hướng dẫn tiến sĩ thì nhất định sẽ giữ con bé lại bên cạnh. Lần trước cậu hỏi xin người, tớ còn cao hứng, nghĩ thầm để con bé đi theo cậu đến đại học Sùng là con đường sáng lạn, cũng không đến nổi ngọc sáng phải ẩn mình trong bóng tối.

Tình huống của cậu tớ cỡ nào hiểu rõ, nhưng đó là vấn đề riêng của cậu, tớ không phát biểu bình luận, nhưng chuyện này cậu… Không nói đến việc Tô Nam là học trò của tớ, cho dù con bé không phải, mà là cô bé bất kỳ nào đó, cậu làm như thế có phải hơi quá đáng không?"

"Tớ không đùa giỡn cô ấy."

Lâm Hàm thoáng sửng sốt.

Sương khói lượn lờ bay lên: "Tháng tám, tớ và Trình Uyển đã bí mật ly hôn, việc này Tô Nam biết."

Ngón tay Lâm Hàm vô thức thu chặt lại, chai nước khoáng cầm theo từ phòng nghỉ hằn một lõm sâu: "…. Vậy Dương Lạc thì sao?"

Ánh mắt Trần Tri Ngộ lướt qua: "Chuyện này liên quan gì đến Dương Lạc?"

"Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, con bé ngàn dặm xa xôi đem hòn đá kia đến cho cậu, không phải là cậu thay Dương Lạc thu thập? Cậu không cảm thấy áy náy lương tâm sao?" Lời vừa dứt, cô ấy cũng dừng lại, giọng nói bất giác trầm xuống, nhìn sắc mặt Trần Tri Ngộ, nhưng trên gương mặt anh chỉ có sự bình thản phẳng lặng, cũng tựa hồ không có ý định giải thích: "… Lão Trần, Tô Nam đơn thuần, cậu đừng xem con bé như một liều thuốc dán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!