Chương 3: sương mù sáng sớm

Có một thế giới không biết tên, ở trước mắt ta biến hóa huyền ảo

-- Giản Trinh tháng tư xé vải Trần Tri Ngộ trở lại chỗ ở, đi tới điện thoại. Mẹ anh gọi tới, hỏi thăm tình hình gần đây ở đại học Đán Thành.

Trên bệ cửa sổ nhà trọ có một cây quan âm, người ở trọ trước kia không có mang đi, thời điểm anh dọn vô thấy nó mọc tốt, cũng cứ tiếp tục nuôi.

Anh đứng gần cửa sổ, châm điếu thuốc, bản thân bệnh còn chưa hết nên chỉ hút một hơi, rồi kẹp ở giữa ngón tay.

"Cuối tuần con trở về sao? "

"Không biết, tạm thời không có gì an bài."

Mẹ Trần thở dài, "Cuối tuần là sinh nhật Trình Uyển, con quên rồi? "

Anh phủi bụi thuốc lá vào trong chậu hoa, "... Con nhớ kỹ. "

"Không có chuyện gì quan trọng thì trở lại đi. không nên không ra dáng đàn ông."

Anh "Dạ" một tiếng.

Điện thoại đã cắt đứt thật lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại. Đêm thu gió có chút mát mẻ, anh trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều sự việc, nhưng sợ lúc tỉnh, lại không nhớ nổi chính mình đến tột cùng suy nghĩ gì.

Ngày đầu tiên của diễn đàn "Học rộng biết rộng" ở đại học Đán Thành, ngày thứ hai chuyển tới thành phố S, một nhóm giáo sư đi theo. Trường học bao xe, sáng sớm sáu giờ xuất phát.

Tô Nam đi đến sớm, thời điểm đến chỗ xe buýt, phát hiện ra mình đến quá sớm, giáo viên còn chưa tới. Sáng sớm nhiệt độ thấp, cô mặc y phục mỏnh manh, chỉ phải ngồi chồm hổm dưới mái hiên văn phòng chưa mở cửa, ôm thật chặc túi sách.

Chốc lát nữa, nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, là Giang Minh Khiêm.

Cậu là chạy tới, đến dưới một táng cây lớn, lúc này mới chú ý tới Tô Nam ngồi chồm hổm ở một bên.

"Sư tỷ."

Tô Nam đứng lên đáp lại.

Giang Minh Khiêm cười cười, "Sư tỷ ăn điểm tâm chưa?"

Cô còn chưa trả lời, Giang Minh Khiêm đã ném tới một cái túi bánh mì, Tô Nam tiếp được, nói tiếng cám ơn.

Tô Nam nhanh ăn bánh mì, cho tới khi ăn xong, những giáo sư khác đã lục đục đến rồi.

Tô Nam cùng Giang Minh Khiêm đứng ở ngoài xe kiểm tra danh sách, đến lúc chuẩn bị xuất phát, liền phát hiện Trần Tri Ngộ không tới.

Tô Nam đang do dự có cần gọi điện gọi cho Trần Tri Ngộ hay không, liền thấy cách đó không xa một bóng người đang đi tới.

Giang Minh Khiêm ở phía sau đánh dấu lên tờ danh sách, nhướng mày cười, "Đã đến đông đủ. "

Đợi Trần Tri Ngộ đi tới gần, Tô Nam đối với anh lên tiếng chào hỏi.

Trần Tri Ngộ "ừ" một cái tiếng, lên xe.

Giang Minh Khiêm bắt vào tay vịn, nhảy một cái lên xe, Tô Nam theo sát phía sau.

Nàng nhìn lướt qua, Trần Tri Ngộ ngồi hàng cuối cùng vị trí cạnh cửa sổ, bên cạnh hắn còn có ba bốn cái vị trí trống. Giang Minh Khiêm dửng dưng ngồi xuống ở bên cạnh Trần Tri Ngộ, gọi "thầy Trần", cô không thể làm gì khác hơn là theo sát Giang minh khiêm ngồi xuống.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, các giáo viên thức dậy sớm, đều chưa tỉnh ngủ, trong xe mờ tối, an tĩnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt.

Đến bảy giờ, các giáo viên lần lượt tỉnh lại, trong xe mới náo nhiệt lên.

Lúc xe quẹo một cái, Tô Nam chợt thức dậy, chỉ có phát hiện mình bất tri bất giác dĩ nhiên cũng đang ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!