Anh sẽ yêu em cho đến khi biển rộng, bị giam cầm trong chốn hàng rào, gấp ngược lại hong nắng phơi khô."
—— W. H. Auden
***
Ban ngày, mặt trời rải thảm nắng trải một màu sáng rỡ trên nền nhà, rồi lượn quanh nghiêng mình đổ bóng lên drap giường, vừa khéo vờn nghịch bàn chân trần trắng nõn của Tô Nam.
Lúc này mới cảm thấy nóng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa nhúng trong nước.
Trần Tri Ngộ khoác áo vào, buông bàn tay đang vuốt ve mắt cá chân Tô Nam ra, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, rồi tiếp tục ôm Tô Nam đầm mồ hôi vào lòng: "Qua buổi trưa rồi, ăn cơm không em?"
Cô nàng rất ư không cam tâm tình nguyện "ậm ờ" một tiếng trong khoang mũi, ngữ điệu cong tập tễnh.
Trần Tri Ngộ phì cười, ôm cô lên, mở chăn ra, hết sức cẩn thận tránh không đụng vào ngón chân bị thương.
Tô Nam lí nhí: "Nóng."
"Cố chịu một chút, bây giờ không dám mở điều hòa cho em."
Có lẽ cô mệt chết rồi, ngón tay chẳng chút sức lực chọc chọc tay anh, tựa như hờn dỗi phản kháng, sau đó nhắm tịt mắt lại.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn nhịp nhàng. Cũng chịu thua cô lúc này mà có thể ngủ được.
Người trong lòng mềm mại tựa không xương.
Trải qua một trận vừa rồi, ở trong lòng Trần Tri Ngộ, Tô Nam bây giờ đã hoàn toàn triệt để bị anh đóng dấu xác nhận chủ quyền lãnh thổ. Từ giờ về sau, mặc cô làm loạn đến đâu thì làm, dù chân trời góc biển, anh cũng dứt khoát túm ngược cô về.
Tay cũng không để phí, xoa nắn bờ vai, mơn trớn vòng eo thon nhỏ đến mức siết một cái cũng có thể đứt gãy.
Thi thoảng cô cảm giác được, khó chịu hất tay anh ra, lông mày khẽ nhíu lại.
Trần Tri Ngộ không hiểu sao cứ thích trêu cô như vậy, bây giờ mà mổ xẻ ý nghĩ trong đầu anh thì hết thảy đều là, mũi cô thật đẹp, sao trước đây không thấy; làn da sao lại trắng thế này; ngực cũng không nhỏ, bình thường thật nhìn không ra…
… Thật con mẹ nó ngây thơ.
Sống đến nước này, mà như càng sống càng thụt lùi.
Thật muốn hút thuốc.
Buông Tô Nam xuống, đi ra lối vào ngoài cửa chính, liếc mắt nhìn chiếc bàn bên trái, xé một gói Marlboro, đứng đó châm thuốc.
Hoàn toàn không nghĩ ngợi gì, thong thả hút xong, trở lại giường, ôm Tô Nam.
Điện thoại di động đặt bên cạnh "brư.. ưm" một tiếng rung lên, sợ đánh thức Tô Nam, Trần Tri Ngộ vội với tay lấy, không thèm ngó qua lập tức bấm tắt.
Một lát sau, lại rung. Chỉnh tắt âm, liếc nhìn màn hình, Cốc Tín Hồng.
Trần Tri Ngộ dùng một tay gửi tin nhắn cho Cốc Tín Hồng: "Chuyện gì?"
Điện thoại lại gọi tới, lại tiếp tục bấm tắt.
Chưa đầy mấy giây sau, Cốc Tín Hồng nhắn qua: "Fuck! Cậu không thể nghe điện thoại hả?"
Trần Tri Ngộ không trả lời, chẳng mấy chốc, Cốc Tín Hồng lại gửi tiếp tin nhắn khác: "Ở thành Sùng? Tớ về ghé qua, ra ăn cơm không?"
Trần Tri Ngộ: "Không ăn."
Cốc Tín Hồng: "Fuck. Giáo sư Trần thật đại gia lớn lối mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!