Chương 28: (Vô Đề)

Tôi trao em nỗi cô đơn vắng quạnh, niềm khát khao, bóng tối lòng tôi; lấy hoang mang thất bại cùng nguy khốn, lấy yếu mềm lay động trái tim em."

—— Borges

***

Phút chốc, cửa phòng bật mở, Tô Nam cầm toa thuốc trên tay tấp tễnh đi ra.

Cô đứng đó, nhìn anh: "… Thầy Trần."

… Ánh mắt còn ấm ấm ức ức tủi thân không biết xấu hổ.

Cơn tức của Trần Tri Ngộ phừng phực bốc lên: "Cứ đi kiếm chuyện gây sự với cái chân mình như thế? Em ngại nó dư thừa hả?"

"Em không cẩn thận…"

Trần Tri Ngộ lấy tờ giấy trong tay cô, vừa xem toa thuốc bác sĩ kê bên trên, vừa đi tới trước.

Đi hai bước, quay đầu lại, thấy Tô Nam cũng lết chân loẹt quẹt bám theo đuôi.

"Đứng yên ở đó cho anh."

Tô Nam chôn chân đứng im thít.

Mười phút sau, Trần Tri Ngộ lấy thuốc xong quay lại, nhìn thấy Tô Nam thật sự đứng đó bất động trời trồng như cột điện.

"… Em không biết tìm chỗ ngồi xuống đợi sao?"

Tô Nam: "…"

Trần Tri Ngộ nhét túi ni lông thuốc vào tay cô: "Lúc thực sự cần nghe lời thì chưa bao giờ thấy chịu để lọt tai lần nào."

Tô Nam cụp mắt im re.

Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn, bàn chân nhỏ xíu "tha" đôi dép dùng trong nhà tắm, ngón chân cái băng bó kín mít.

"Có đau không?"

"Thuốc tê vẫn chưa hết, không có đau…"

"Anh hỏi lúc bị thương."

"Đau lắm…"

Trần Tri Ngộ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.

Tô Nam vội ngăn lại: "Anh đừng chụp mà!"

"click" một tiếng, Trần Tri Ngộ cất điện thoại vào: "Lưu lại, để sau này em nhớ lâu một chút."

Xắn tay áo, khom người xuống: "Leo lên đây!"

Tô Nam biết lúc này anh đang nổi lửa, không dám hó hé nửa câu, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh.

Trần Tri Ngộ ngoài miệng vẫn không buông tha người như thường lệ: "Lần tới muốn anh cõng thì trực tiếp mở miệng nói, đừng có dùng khổ nhục kế."

Hốc mắt Tô Nam đỏ hoe.

Xe dừng dưới bãi đậu xe của khách sạn, Trần Tri Ngộ bước xuống, tiếp tục cõng Tô Nam đi thẳng lên phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!