Chương 18: (Vô Đề)

Thâm tình là một bi kịch, chỉ có cái chết mới chấm dứt được.

— Giản trinh < tháng tư xé vải >

Tô Nam hoàn toàn sửng sốt, đến một lúc sau, mới phản ứng ra được là phải đẩy anh ra.

Không có đẩy ra được.

Mùi thuốc lá bao trùm hô hấp của cô, ngực vừa đau vừa tức, cũng không còn muốn tiếp tục, há mồm khẽ cắn.

Trần Tri Ngộ "A" lên một tiếng, cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt của cô đỏ một vòng.

Hai bả vai gầy yếu nhẹ run, "Như thế nào không kịp đợi, mà đã bắt đầu lớn lối ở trên đường cái… "

Giọng nói vẫn giống như trước, y nguyên không thay đổi nện lên đầu anh.

Trần Tri Ngộ sửng sốt, bừng tỉnh thấy cô nắm lấy cánh tay anh, phát cáu muốn đẩy anh ra. Anh dùng chút lực, vòng tay gắt gao ôm cô lại, "Tô Nam… "

Anh như tường đồng vách sắt không có chỗ cho cô trốn chạy, Tô Nam tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, nước mắt lại lách tách chảy xuống, "thầy buông ra! "

Anh không dám trêu chọc cô, bàn tay nhẹ nhàng áp chế cô chỉ để cô không giãy dụa nữa. Có một chuyện muốn nói với cô lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng suy nghĩ một chút, dành ra một tay sờ điện thoại trong túi, mở ra tấm hình nhét vào trong tay Tô Nam.

Hai mắt Tô Nam đầy nước mắt tầm nhìn mông lung, chỉ nhìn thấy hai quyển giấy chứng nhận đặt cùng một chỗ, ba chữ "Giấy li hôn " thật to.

Cô ấp úng nói: "Vì… em?"

"đúng… " Trần Tri Ngộ thấy sắc mặt cô lại biến đổi, biết cô càng hiểu lầm thêm, đem một câu chửi thô tục nuốt xuống, "Đi qua chỗ khác, anh chậm rãi kể cho em nghe… "

Xe taxi lái vào trong dòng xe cộ.

Tô Nam cảm thấy đầu óc giống như sắc bị gỉ, lời nói ở bên mép cứ lần lượt từng chữ bật ra bên ngoài.

"Em muốn kể chuyện xưa… thầy đi qua Vũ Hán chưa? em ở chỗ đó học đại học chính quy. Xung quanh khắp nơi sửa đường, đi chỗ nào cũng đều bị chận. Có một buổi tối cùng câu lạc bộ đi liên hoan suốt đêm. Lúc hừng đông mọi người từ bờ hồ đi dạo đến thôn làng… Đi qua cái cổng, học trưởng quản lý câu lạc bộ kéo em lại kế bê xe cần cẩu ở bên hồ… Anh ấy nói, thực sự thích em. Ảnh là hội viên của hội học sinh, một người rất… Rất tài giỏi, nữ sinh theo đuổi cũng nhiều.

Cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ anh ấy chú ý tới em. Có thật là thích không? Kỳ thực cũng không thể nói rõ, em chỉ là không ghét anh ấy. Khi đó 18 tuổi, thích cùng ghét không có giới hạn, cũng không có rõ ràng… Anh ấy là một người có lòng tự trọng rất cao, có đôi khi tự quyết định mọi việc, chưa bao giờ cho phép người khác xen vào quyết định của mình… Sau nửa năm sau, cũng là ở cùng một chỗ, em gặp được anh ấy cùng một nữ sinh khác… "

Tô Nam ngẩng đầu, ánh mắt có chút lạnh lẽo, cứ như vậy nhìn anh, như là đang phán quyết xét xử anh.

Trái tim Trần Tri Ngộ căng thẳng, nhất thời có chút chán ghét chính mình tự cho là thông minh.

Cô rõ ràng rất là thấu hiểu lòng người, phải nói có đôi khi quá mức thấu hiểu, thế nên tiêu cực ngăn cách người khác tới gần. Nhưng mà trong lòng cô có giới hạn, dùng giới hạn này nghiêm khắc đánh giá mỗi người. Cô chấp nhận cho bọn họ muốn làm gì thì làm bên trong giới hạn, nhưng nếu có một ngày, những người này vượt qua giới hạn, cô sẽ thẳng thừng đem bọn họ loại trừ, thậm chí còn lười biếng giữ gìn mối quan hệ với những người đó.

Trần Tri Ngộ nắm lấy tay cô, cô giãy ra một cái, rồi không có cử động nữa.

"Anh còn nợ em một câu chuyện, hơi dài, nhưng không thích hợp nói ở chỗ này. Em cho anh chút thời gian. "

Nửa tiếng sau, xe dừng ở khách sạn.

Trần Tri Ngộ trả tiền, siết lấy tay cô, kéo vào thang máy khách sạn.

Ngừng ở trước cửa phòng, một tay anh lấy thẻ phòng trong ví tiền ra mở cửa – tay kia vẫn không buông tay cô ra, như là sợ buông tay cô sẽ chạy trốn.

Đi vào cửa, anh cuối cùng cũng buông cô ra.

Cửa để hở một chút, không có đóng kín – lúc cô ở phòng làm việc của anh, anh cũng chưa bao giờ đóng cửa lại. Nhiều khi chỉ cần giáo viên đi ngang đẩy cửa một cái, là có thể thấy rõ ràng tình cảnh ở trong phòng làm việc.

Cho đến lúc này, Tô Nam mới mơ hồ hiểu được. Mỗi lần cô vào phòng làm việc của anh, anh cố ý dặn "Không phải đóng cửa" là vì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!