Có một loại lạnh lùng không bao giờ tan chảy, khiến người yêu bạn không làm gì được.
— Giản trinh < Thủy Hỏi >
–
Tô Nam sửng sờ một lúc, "Thầy… Thầy không phải đã nói, em đối với vấn đề học tập không có chút kính nể nào?"
Trần Tri Ngộ than nhẹ một tiếng, "Không phải thầy đã nhận lỗi, xin lỗi em rồi sao?" "
Tô Nam tự biết khả năng biện hộ của anh, trầm mặc nhìn xuống phía dưới.
Trần Tri Ngộ tránh nặng tìm nhẹ: "Suy nghĩ một chút đi, em cũng không phải không thích hợp cho việc nghiên cứu,… ít nhất … Có sức chịu đựng như con lừa "
"Em có thể rất đần, trước đây em đọc một quyển sách. Trong sách nói có một người học giả. Nếu như một cái chìa khóa rơi xuống mặt đất, hắn sẽ dở lên cả một cái ô gạch, dở lên từng cái một để đi tìm. Tuy là cuối cùng có thể tìm thấy, nhưng biện pháp này cũng không có hiệu suất… nghiên cứu lịch sử của tư tưởng nhân loại cần tư duy sắc bén như thầy vậy. "
"Dựa vào câu chuyện này?" giọng nói Trần Tri Ngộ có chút nhạt, "Vậy em không thể thuyết phục được thầy, thư viện Sùng Thành có một đống sách cũ nát, chờ mong em đi phá nát. "
Tô Nam vẫn im lặng.
Cô cũng muốn ở gần anh, nhưng cô biết cái này chỉ là mơ mộng viễn vông.
Ở bên cạnh anh, đợi nữa thêm hai ba năm nữa, rồi sao đó thì sao?
Bây giờ lời anh nói nghe thật thu hút, đây không phải do cô nằm mơ.
Trần Tri Ngộ ánh mắt rơi vào trên mặt cô, "Tới Sùng Thành, thầy sẽ giúp em. "
Sắc mặt anh nghiêm túc, dường như lần "an bài" này không phải là sự hứng thú bất ngờ, mà là suy nghĩ tường tận.
Cô ít khi nghe anh dùng giọng điệu này. Ngẩn ngơ một lúc, hầu như hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Nhưng mà cho đến cùng vẫn còn có một giọng nói đạo lý hò hét trong lòng. Đến cuối cùng, cô cũng không trả lời dứt khoát, chỉ nói: "em… em có thể suy nghĩ một thời gian không? "
Trần Tri Ngộ nhìn chằm chằm cô — không biết cô đang bứt cây cỏ gì trên mặt đất, cái cây quấn quanh ngón tay rồi lại thả lỏng, quấn thành một vòng tròn. "Cho thầy một kỳ hạn."
Sau một lúc lâu, cô kéo căng cọng cỏ kia cho đến đứt, ngẩng đầu lên, "… ngày dạy cuối cùng của thầy trong học kỳ này, được không? "
–
Khảo sát kết thúc, Tô Nam trở lại Đàn Thành, tiếp tục chạy hổn hển làm việc vặt cho Trần Tri Ngộ — thời gian cô ở bên cạnh anh còn nhiều hơn so với thời gian ở bên giáo sư chủ nhiệm Lâm Hàm của mình
Về điểm này ngay cả Lâm Hàm cũng phát hiện. Cuối tháng lúc năm cô trò tụ hội, cô ấy luôn đem chuyện này ra cằn nhằn.
Nơi tụ hội là nhà của Lâm Hàm ở trung tâm thành phố Đàn Thành*, nhà cũng đã cũ, diện tích không lớn. Chỉ có chừng mười người đã thấy chật chội. Nhà này là của ba má Lâm Hàm để lại, Lâm Hàm ở quen, mặc dù đang tính mua nhà cưới ở ngoại thành, nhưng hầu hết thời gian vẫn ở đây.
Trên ban trồng rất nhiều hoa cỏ, vẻ xanh biếc um tùm, hình như làm cho nhiệt độ không khí trong nhà mát đi vài phần. Mấy chậu cây đỗ quyên đang nở hoa, làm sáng rực một góc. Mọi người đến đông đủ, tất cả tụ họp tại sân thượng tấm tắc khen, "Cô Hàm, sân thượng của cô là một vườn hoa nhỏ rồi."
Lâm Hàm cười nói, "Đều không phải là cô trồng. "
"Chúng em biết là bác sĩ Khương trồng! Cô thật may mắn*"
*Ở đây nói chó ngáp phải ruồi, mà mình nghĩ học sinh mà nói với cô giáo như vậy không lễ phép lắm!
Lâm Hàm cùng phó chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Đàn Thành bác sĩ Khương là một cặp, câu chuyện gặp gỡ giữa hai người rất thú vị. Lâm Hàm học tiến sĩ ở nước ngoài, chịu nhiều ảnh hưởng của tư tưởng phương tây, rất thích chủ nghĩa độc thân. Đầu năm ngoái đi phẫu thuật tại bệnh viện Đàn Thành, ngoài ý muốn gặp được bác sĩ Khương cùng chung chủ nghĩa độc thân.
Hai người "lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy" — đương nhiên lời này là bọn nghiên cứu sinh trêu đùa trong lòng — đã xảy ra là không thể ngăn cản, như cá gặp nước liền quyết định hôn nhân luôn. Hiện tại hai người đang ở chung, đã định ngày kết hôn. Sau đó Lâm Hàm thường xuyên bất ngờ diễn cảnh ân ái ở trường làm cho một đám học sinh không kịp chuẩn bị. Một đám trời sinh FA không có chỗ phát tiết.
"Các em đừng chỉ tập họp ở sân thượng, tới thử bánh ga tô bác sĩ Khương làm"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!