Chương 63: Phiên ngoại 4 Tô Tĩnh (1)

Giờ tự học của trường trung học phổ thông đến mười giờ tối mới kết thúc. Ngày nào cũng vậy, khoảng thời gian sau đó siêu thị sẽ đón làn sóng mua sắm cuối cùng, mười giờ rưỡi thủy triều rút đi, Tô Tĩnh hết giờ làm ra về.

Ông chủ siêu thị đã trang bị thêm một cái máy nướng xúc xích và một nồi nấu lẩu oden, đến mười giờ là một lượt xúc xích vàng ươm chín tới, từng chiếc bóng bẩy thong thả nằm cuộn tròn trên các thanh cuốn, nước trong nồi lẩu sôi sùng sục tỏa ra mùi hương thơm nức, quyến rũ mấy cái bụng đang bị sâu đói gặm nhắm của học sinh về muộn.

Song mỗi lần chỉ nướng được một lượng xúc xích giới hạn, phải giành giật.

"Long ca, Long ca! Chờ tớ với!"

"Long ca, sao cậu chạy nhanh thế!"

Bên ngoài "thịch thịch" vang lên một loạt tiếng bước chân, ánh sáng ở cửa ra vào bị chặn lại, một thân hình cao lớn vọt vào: "Năm cái xúc xích nướng."

Ông chủ cười tươi rói đon đả hỏi: "Để chung hay riêng?"

"Để chung được rồi."

Ông chủ rứt một cái túi nhựa, lấy lần lượt từng chiếc xúc xích béo ngậy cho vào túi: "Tổng cộng mười đồng."

Người này cầm lấy rồi đi qua tủ mát mở cửa tủ lấy năm lon bia lạnh, gộp chung với túi xúc xích đặt hết lên mặt quầy tính tiền. Bốn nam sinh cao thấp mập ốm cũng ào ào vọt tới kề vai bá cổ người có vóc dáng cao lớn này.

"Come on, Long ca!"

"Mời bọn tớ hả Long ca?!"

"Chắc chắn là mời! Giải nhất cuộc thi vật lý! Có thể không mời sao?"

Có người rên lên: "Please Long ca?"

"Long ca": "Làm ơn đi."

Tô Tĩnh quét mã vạch trên thân lon bia, nhập vào số "5", rồi gõ một chuỗi số, màn hình hiện ra "10", ánh mắt lướt qua tổng tiền, ngẩng đầu lên: "Hai mươi lăm tệ."

Năm người kia xô xô đẩy đẩy, "Long ca" không biết bị ai đó đẩy mạnh một cái, thân hình loạng choạng, loáng cái đổ hẳn về phía quầy thu ngân.

Tô Tĩnh bất giác lùi ra sau một bước, nhìn thấy "Long ca" bám tay vào mép quầy giữ thăng bằng, có phần nổi giận quay phắt đầu dòm ra sau.

Một nam sinh béo tròn cười hề hề nói xin lỗi: "Ngại quá, ngại quá! Em hành động thiếu cẩn trọng."

"Long ca" đứng thẳng dậy, nhìn Tô Tĩnh: "Xin lỗi…"

Tô Tĩnh gật đầu: "Hai mươi lăm tệ."

Nhóm này thường xuyên đến đây, cô biết mặt.

Nhận lại tiền thối xong, năm người quàng vai bá cổ đi ra khỏi siêu thị, đồng thời một nhóm học sinh khác tiến vào.

Mười giờ rưỡi, siêu thị đóng cửa.

Tô Tĩnh đi vào phòng nghỉ nhỏ dành cho nhân viên ở phía sau, thay bộ đồng phục trên người ra, mặc quần áo của mình vào.

Sau đó ra ngoài lên tiếng chào hỏi ông chủ siêu thị đang làm kiểm kê một vòng trước khi đóng cửa, đi về.

Đến góc quanh nơi thường để xe đạp, mắt trợn tròn. Trên cây chỉ còn ổ khóa treo lủng lẳng, xe đạp đã bay mất tăm tích, còn gì không hiểu nữa.

Rỉ máu.

Giờ này, không còn phương tiện giao thông công cộng, từ siêu thị về đến nhà khoảng tầm ba cây số, nói xa không xa mà gần cũng không gần. Buổi tối, gọi taxi, giá khởi điểm một cây số đầu tiên là tám tệ, vừa nhẩm tính thử một cái lập tức thấy đau lòng. Trước đó Ninh Ninh bị bệnh phải đi truyền nước trong bệnh viện tốn không ít tiền, bây giờ mỗi đồng trong nhà đều phải chia ra mà dùng.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi bộ về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!