Chương 46: (Vô Đề)

Hãy cho tôi được làm vết hằn in sâu trong tim em, hãy cho tôi được làm con dấu em mang trên cánh tay." Tôi sẽ niệm nhã ca ước nguyện cùng em, người phụ nữ tốt đẹp của tôi.

—— Trầm Từ Văn

***  

Thời gian phảng phất như bị ép chặt, một đường lao tới nghiền vút qua ý tưởng "tận hưởng từng khoảnh khắc còn lại trong quãng đời sinh viên" của Tô Nam; đi qua mùa đông, hoa đâm chồi nảy lộc đón xuân, rồi hanh hao đầu hạ đến.

Tô Nam không ngừng chạy tới lui giữa hai nơi Đán – Sùng, bảo vệ luận văn sơ bộ, thực tập, chuẩn bị cho kỳ thi TOEIC… Hối hả ngược xuôi, chớp mắt tháng năm về.

Ngày mười tháng năm, bảo vệ luận văn trước Hội đồng.

Tô Nam nằm trong nhóm buổi chiều, buổi trưa không ngủ, ở trong ký túc xá xem đi xem lại slide cho đến khi thuộc nhừ.

Trước đó, cô cũng đã nhiều lần luyện tập qua với Trần Tri Ngộ, giáo viên phản biện sẽ tập trung vào những vấn đề gì, những câu hỏi nào sẽ được đưa ra, Trần Tri Ngộ đều phân tích cặn kẽ cho cô nghe.

Không sợ hãi, nhưng không tránh khỏi hồi hộp lo lắng.

Mắt thấy gần sắp đến giờ, Tô Nam thu dọn đồ đạc, cùng mấy nữ sinh ở chung tầng nhanh chóng sải chân đi về phía học viện.

Ở dưới lầu học viện, tình cờ gặp Giang Minh Khiêm.

Thang máy đông đặc người chờ, Giang Minh Khiêm kéo cô đi thẳng lên lầu bằng lối cầu thang bộ, vừa đi vừa hỏi: "Chuẩn bị bảo vệ thế nào rồi?"

"Em phải lo cho mình đi," Tô Nam cười nói: "Cô Hàm nói với chị, thẩm định luận văn trước bảo vệ, luận văn của em còn rất nhiều chỗ phải chỉnh sửa."

Giang Minh Khiêm gãi đầu: "Không có cách nào dành ra thời gian tập trung cho chuyện này —— đợt này không qua được thì thôi, em cũng không nhất định phải lấy cái bằng này."

Tô Nam tròn mắt.

Vừa đúng lúc đi lên tới khoảng nghỉ trên tầng hai, Giang Minh Khiêm xoay người lại nhìn cô mỉm cười: "Gây dựng sự nghiệp thành công, không phải là mục tiêu của học đại học sao?"

"… Chỉ vì cái cớ này?"

Giang Minh Khiêm cười vang: "Em vốn là người an nhiên tự tại mà đúng không?"

Bước chân Tô Nam dừng lại, nghiêm túc nhìn hắn: "Ừ."

Đến lầu bốn, tới trước cửa phòng báo cáo của Giang Minh Khiêm, hai người tách ra mỗi người đi một hướng.

Tô Nam: "Chúc em bảo vệ thành công."

Giang Minh Khiêm cười khoát khoát tay, đi vào.Có tổng cộng sáu sinh viên bảo vệ, mỗi phiên báo cáo là ba mươi phút.

Tô Nam đã được rèn luyện nhiều trong công ty, nên lúc này đứng trước hội đồng bảo vệ không còn dễ căng thẳng mất bình tĩnh như trước nữa.

Từ giới thiệu ngắn gọn về công trình nghiên cứu, lý do chọn đề tài, đến tổng quan tình hình nghiên cứu, phương pháp thiết kế nghiên cứu, kết luận nghiên cứu cùng những thiếu sót… từng mục từng phần, chừng mực, rành mạch rõ ràng. Sau khi trình bày xong, cô khẽ cúi đầu chào, rồi cầm bút lên đợi năm vị giảng viên đặt câu hỏi.  

Trước tiên có người khen luận văn của cô lập luận logic chắc chắn, sau đó hỏi tiêu chuẩn chọn mẫu, chọn mẫu xác suất hay phi xác suất; một số vấn đề liên quan đến kết quả khảo sát về số lượng mẫu chọn, có phải đã cố tình lọc đối tượng khảo sát để hỗ trợ cho kết luận nên có độ sai lệch nhất định không… Mấy vị giảng viên khác, có người hứng thú với việc cô dùng "Lý thuyết Carnaval hóa của M.

Bakhtin" bảo cô nêu lên quan điểm có thể áp dụng hoàn toàn "Lý thuyết chính trị về sự chơi" này cho nghiên cứu truyền thông hay không; có người bảo cô giải thích chi tiết logic bên trong quyển thiết kế bảng câu hỏi…

Những vấn đề này, trước đó Trần Tri Ngộ đều đã đề cập qua, cũng đã hướng dẫn phải trả lời như thế nào.

Tô Nam liền dựa theo những gợi ý Trần Tri Ngộ đã cho, kết hợp với luận văn của mình, trả lời từng câu một.

Sau khi trả lời xong, trở lại chỗ ngồi rồi mới phát hiện lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tiếp sau Tô Nam còn có hai sinh viên khác, chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!