Chương 44: (Vô Đề)

Em gặp anh, em nhớ anh, thành phố này sinh ra dành cho tình yêu, anh sinh ra được định hòa nhập linh hồn em."

—— Người tình (L"Amant) – Marguerite Duras

***

Cả đêm Tô Nam cứ lăn qua lộn lại không cách nào dỗ yên giấc ngủ, sớm tinh mơ mới sáu giờ ba mươi đã bật dậy.

Trong phòng mẹ Tô truyền ra giọng nói: "Sao dậy sớm thế hả con!"

Tô Nam hàm hồ dạ một tiếng.

Lúc rửa mặt, Tô Tĩnh cầm khăn bông đi vào, lom lom dòm cô từ trên xuống dưới mấy lượt.

"Hôm qua, em lén lấy cái gì giấu vào túi?"

Tô Nam: "Không, không có mà…"

Tô Tĩnh chọc đầu cô: "Cha mẹ hai bên còn chưa thấy mặt nhau, có phải em quá sốt ruột rồi không?"

Tô Nam xoắn mép khăn: "Em phải ra nước ngoài làm việc nên muốn anh ấy được yên lòng…"

"Ra nước ngoài? Đi đâu?"

"Dạ, Châu Phi."

Tô Tĩnh sửng sốt, duỗi tay khép cửa phòng tắm lại: "Sao lại đi đến nơi xa như thế?"

"Dù sao cũng là ra nước ngoài, nên em muốn đi đến một nơi có thể kiếm được nhiều tiền, Châu Phi một năm được sáu mươi vạn."

Trong gương, Tô Nam đang cúi đầu, không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt, nhưng giọng nói hết đỗi bình thản nhẹ nhàng.

Con bé luôn như vậy, lúc nào cũng cố gắng hết sức, tự mình quyết định rồi âm thầm làm những gì tốt nhất có thể cho gia đình.

"Bây giờ trong nhà không cần phải dựa vào một mình em nữa, tuy chị kiếm không được nhiều…"

"Nhà mình ở trên tầng cao phải đi cầu thang bộ, hướng lấy ánh sáng cũng không tốt, mẹ lại bị viêm khớp, sau này tuổi lớn hơn lên lầu sẽ rất vất vả… nhà ở thành Túc giá rẻ, em đi một năm là có thể cho mẹ chuyển xuống ở tầng dưới trong tiểu khu có điều kiện tốt hơn một chút."

Tô Tĩnh trầm mặc, hồi lâu sau: "… Chị thật vô dụng."

Tô Nam cười hiền lành, lắc đầu: "Em đi rồi, mọi việc trong nhà cần có chị trông nom coi sóc."

"Phải đi bao lâu?"

"Ít nhất hai năm, nhiều nhất ba năm… Một năm có được một tuần nghỉ đông."

"Bây giờ em đi đăng ký kết hôn, sau này lỡ có gì thay đổi…"

Tô Nam cười nói: "Em thì có thể thay đổi gì ạ, đi theo ông chú da đen sao?"

"Trần Tri Ngộ…"

"Em tin anh ấy…"

Tô Tĩnh không nói gì nữa.

Tô Nam rửa mặt xong mượn đồ trang điểm của Tô Tĩnh, trang điểm thật nhẹ nhàng.

Tô Tĩnh liếc nhìn: "Em đang tô vẽ thành cái quỷ gì vậy?" vừa nói vừa giật phăng cây bút kẻ mày trên tay cô, lấy bông tẩy trang lau sạch lớp chì Tô Nam vừa kẻ, giữ nhẹ cằm cô, quẹt quẹt mấy nét, một cặp chân mày thanh thoát quyến rũ hiện ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!