Sinh mệnh muôn nghìn luân vạn chuyển, để người bạn yêu nhìn thấy ánh mặt trời."
—— G iản T rinh
***
Giọng nói của Trần Tri Ngộ khản đục như hun qua khói.
Tô Nam say rượu xong đầu căng đau tựa búa bổ, phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại được phản ứng, hiểu được anh nói gì.
Còn chưa kịp mở miệng thốt ra lời nào, thân hình đứng trước cửa sổ đã tiến gần lại mang theo luồng hơi lạnh rét mướt phả vào mặt, cô không kìm được rùng mình một cái.
Giây tiếp theo, tay cô bị anh túm lấy, dồn sức hạ xuống nện lên ngực anh.
Rất mạnh, tiếng "bộp" nặng nề vang lên.
Tô Nam nhìn anh: "Thầy Trần…"
"Em muốn moi tim anh ra phải không?"
Trên mặt phủ hàn sương, trong mắt là đau đớn khô héo sau khi lửa giận qua đi.
"Em…"
Hốc mắt Trần Tri Ngộ đau nhói, hơi thở dồn dập đứt quãng.
Tức giận và bi thương như nước gang chuẩn bị đưa vào lò luyện phôi thép, tưới đến máu và thần kinh của anh đồng loạt nảy lên đau đớn.
Ngực phập phồng dữ dội, nhìn khuôn mặt Tô Nam lã chã nước mắt, ngàn câu vạn chữ vừa nổ tung trong đầu, một chữ cũng thốt không ra.
Anh buông tay cô xuống, bước thẳng ra cửa.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa cuốn theo một trận gió lạnh đóng sập lại.
Tô Nam ngồi thẫn thờ giây lát, lật đật trèo khỏi giường đi vào phòng tắm vốc nước ấm rửa mặt. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Vội vàng mặc quần áo vào, đi xuống tìm người.
Đi hết một vòng khu homestay không thấy bóng dáng Trần Tri Ngộ đâu, quay ngược về phòng gọi điện thoại cho anh. Di động trên bàn rung lên, mới biết anh không đem theo điện thoại.
Lại quay trở ra đi tìm, lần này, đụng phải ông chủ homestay đang từ bên ngoài tiến vào.
"Tô tiểu thư."
Tô Nam đứng lại.
Ông chủ homestay cười tươi rói: "Trần tiên sinh nhờ tôi chuyển lời với cô, ngài ấy đi ra ngoài một lát sẽ về ngay. Bên ngoài trời lạnh, bảo cô ở trong phòng. Sẽ có người lập tức đưa cơm trưa lên."
Tô Nam khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Trở về phòng, mở nhật ký điện thoại ra gọi cho Cô Điền hỏi đầu đuôi ngọn ngành rồi nhờ Cô Điền lên trang web của công ty điền giúp thư ngỏ.
Cô Điền không ngừng xin lỗi: "Tớ thật sự không biết cậu vẫn chưa nói với thầy ấy… xin lỗi cậu, chắc chắn đã gây thêm rắc rối cho cậu rồi đúng không?"
"Không sao đâu… Vốn dĩ tớ cũng định hôm nay sẽ nói rõ mọi chuyện với anh ấy."
Cô Điền đánh thượt thở dài: "Hai người hãy bình tĩnh nói chuyện nha… trước khi cúp máy, tớ nghe thấy giọng của thầy ấy rất giận."
Ăn cơm xong, tiếp tục ở trong phòng đợi thêm một lúc, chuẩn bị thật kỹ những lời muốn nói, nhưng Trần Tri Ngộ vẫn chưa trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!