Chương 37: (Vô Đề)

Người tính cách quẩn quanh nghĩ ngợi, luôn trong thời khắc mọi thanh âm câm bặt, dùng lưỡi lê thô đánh giáp lá cà với chính mình."

——  G iản  T rinh

***

Sau một trận mưa nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, thành phố Sùng nhuốm dần cái lạnh xơ xác tiêu điều của mùa đông.

Tô Nam trên đường trở về đại học Đán để báo cáo tiến độ luận văn, liên hoan nhóm nghiên cứu sinh đồng thời nhân tiện thu xếp quần áo đông.

Đây là lần đầu tiên gặp lại Lâm Hàm sau lần chạm mặt khó xử ở đại học M.

Lúc đến nơi, trong phòng riêng đã có năm sáu sinh viên đang vây quanh Lâm Hàm chuyện trò tíu tít. Tô Nam thấy ánh mắt Lâm Hàm hướng về phía mình lập tức cất tiếng gọi: "Cô Hàm…", thấy Lâm Hàm đáp lại một tiếng không mấy niềm nở, cô không dám đi đến ngồi bên cạnh như trước mà kéo một cái ghế ngồi xuống ở vị trí xa nhất phía đối diện.

Lâm Hàm vẫy vẫy tay.

Tô Nam ngẩn người.

"Tới đây ngồi này." Lâm Hàm chỉ vị trí bên trái mình.

Tô Nam sờ mũi, đi qua.

Nhưng sau khi giới thiệu với mấy nghiên cứu sinh mới vào "đây là đàn chị sắp tốt nghiệp" xong, Lâm Hàm không nói với cô lời nào khác.

Đang luống cuống không biết phải làm gì thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, một dáng người cao lớn vọt vào.

Giang Minh Khiêm lên tiếng gọi: "Cô Hàm", đưa mắt dòm quanh một vòng rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Nam. Hắn cởi khăn quàng vắt lên thành ghế, quay đầu cười với Tô Nam: "Đàn chị."

Cách một quãng thời gian không gặp, so với lần trước, Giang Minh Khiêm có vẻ "già dặn" đi rất nhiều.

Lâm Hàm cũng phát hiện, cười nói: "Chuyện gì thế này, mới bao nhiêu tuổi mà để râu rồi?"

Giang Minh Khiêm sờ cằm, cười nói: "Quên cạo ạ. Suốt ba mươi tiếng không ngủ, nghe cô Hàm nói họp mặt, em lập tức chạy về, chỉ ngủ được hai tiếng trên máy bay."

"Có cần phải liều mạng như thế không, em còn trẻ, gây dựng sự nghiệp quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn."

Giang Minh Khiêm mỉm cười: "Em biết rồi, cô Hàm."

Tô Nam hỏi: "Lần trước nghe nói, em đã lấy được đầu tư thiên sứ rồi phải không?"

Giang Minh Khiêm bưng tách trà nóng lên uống một ngụm, ánh mắt lướt trên gương mặt Tô Nam, chốc lát mới khẽ "ừm" một tiếng.

"Woa, chúc mừng!"

Có điều nét mặt Giang Minh Khiêm không mấy hào hứng, đưa tay vuốt mặt, dụi cái nếp gấp chất chồng trên mí mắt ra: "Nghe nói chị đã nhận được offer của công ty H rồi?"

"Ừ."

"Tốt quá."

"Cũng tạm."

"Phải ra nước ngoài sao? Em nghe mấy đứa bạn vào công ty H đợt này nói, phần lớn đều phải ra nước ngoài làm việc."

Ngón tay Tô Nam vô thức xoắn mép khăn trải bàn: "… Ừm."

Giang Minh Khiêm dừng một lúc: "Đi đâu?"

"Cũng chưa xác định… tuy đã ký ba bên nhưng không nhất định sẽ phải đi." Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi cô như làn khói mơ hồ ngày không gió, cười đến khẽ khàng mông lung chẳng thể nắm bắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!