Chương 35: (Vô Đề)

Ngọn đèn và vò rượu đã phủ đầy tro bụi, mà hành trình xa xôi lại sáng tỏ vô ngần."

—— Hai zi

***

Hành lang lắng lại yên tĩnh.

Tô Nam khẽ đẩy Trần Tri Ngộ: "Thầy Trần…"

Nụ hôn triền miên, nụ hôn dừng, cánh tay siết chặt, lặng thinh nhốt cô trong vòm ngực.

Gió hôm nay không nghịch phá, chỉ xao động vờn qua trêu người rồi tiếp tục hành trình rong ruổi.

Nhớ lại những ngày còn ở đại học Đán, cô ngoan hiền ngồi trên sofa nhỏ chăm chú làm báo cáo, trên bàn là những cánh hoa đẫm sương vương mát cả bình minh, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, khẽ nhíu lại đôi mi thanh tú. Anh ngồi sau bàn làm việc, có bao nhiêu xáo động hỗn loạn, là bấy nhiêu bất động núi trơ.

Khi đó, thật sự chỉ muốn bước tới ôm cô vào lòng mà thôi.

"Em có đói bụng không?"

"Dạ đói…"

Nhẹ buông người trong lòng ra, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má cô: "Đi ăn cơm nào."

Cả tòa nhà chẳng còn lại mấy người, Tô Nam lẽo đẽo theo sau Trần Tri Ngộ, duy trì khoảng cách ba bốn bước chân.

Trần Tri Ngộ đứng sững lại, quay đầu nhìn cô.

Cô cũng lập tức dừng phắt theo.

"Để anh mua cho em cái áo phông DIY tự chế."

Tô Nam: "… Sao cơ?"

"Rồi cài huy hiệu, cầm thêm cái túi vải bố in bài hát truyền thống của trường, giả làm sinh viên đại học Sùng."

Tô Nam sờ sờ mũi.

Trần Tri Ngộ sa sầm mặt: "Lại đây cho anh, đi gần anh, anh có thể ăn em hả?"

Tô Nam vội lót tót chạy tới hai bước.

Dọc dường, tình cờ gặp vài giảng viên. Không mấy người để ý tới Tô Nam, có chăng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi. Cô vẫn còn mặc bộ vest công sở buổi sáng đi phỏng vấn, nên có lẽ phần lớn đều cho là sinh viên trong trường đi tham gia tuyển dụng về hỏi xin ý kiến tham vấn của Trần Tri Ngộ. Một năm trường tuyển hơn hai trăm nghiên cứu sinh, đâu giảng viên nào có thể nhớ rõ được mặt mũi từng sinh viên.

Tô Nam hít sâu một hơi, lấy lại dáng vẻ điềm nhiên.

… Song, vừa ra khỏi thang máy, phía đối diện bất thần xuất hiện một ông cụ tóc bạc phơ rẽ vào.

Tô Nam sợ tới mức không dám thở, nghe thấy Trần Tri Ngộ cất tiếng gọi "Thầy Tôn", lập tức quýnh quíu gọi theo.

Viện trưởng Tôn Nhạc Sơn nhìn Tô Nam, rồi liếc Trần Tri Ngộ: "Tọa đàm hội nghị chuyên đề, cộng thêm một bài thuyết trình. Cứ định như vậy, không có thương lượng!" Đi qua bọn họ bước vào thang máy.

Rốt cuộc Tô Nam cũng đã biết cái tính khí gàn dở quái dị này của Trần Tri Ngộ được kế thừa từ đâu.

"Hội nghị gì vậy anh?"

"Tuần sau, phải đi thành phố M."

Tô Nam "à" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!