Người đem trọn vẹn tôn quý chiếu rọi ta, ta cũng dùng tôn quý mộc mạc thắp sáng vinh quang người, lưỡng tình tương duyệt đôi bên chung lòng, người lấy quốc sĩ đối đãi ta, ta dùng quốc sĩ hồi đáp người."
—— G iản T rinh
***
Mấy ngày tiếp theo, Tô Nam hết đỗi nhàn nhã thong dong.
Sau khi ở cùng nhau rồi mới phát hiện Trần Tri Ngộ thật sự rất bận rộn.
Những hôm có lớp buổi sáng, bảy giờ anh đã rời giường, cũng không cho cô ngủ nướng, ôm cô dậy, trong lúc cô còn mơ màng ngái ngủ hai mắt vô thần ngây đơ, anh đã nhét bàn chải đánh răng vào tay cô: "Lười ngốc đần như vậy, muốn anh bế lên giường phải không!"
Tô Nam lập tức tỉnh ngủ, xoẹt xoẹt đánh răng xong, đưa tay vào vòi nước xối rửa sạch sẽ, cố tình không lau khô, lén duỗi ngón tay ướt mèm cào cào cổ anh.
Đương nhiên không thực hiện được ý đồ. Anh tóm tay cô, khẽ hai cái hệt như dạy dỗ cháu gái ba tuổi ăn vụng kẹo của mình: "Đừng có quấy rầy anh."
Lúc anh thay quần áo, cô đi ốp trứng. Buổi sáng, anh có thói quen ăn chân giò hun khói, bánh mì nướng, trứng chiên và sữa tươi, chủ yếu do tiện lợi và vệ sinh.
Không có lớp buổi sáng, cũng rời giường lúc bảy giờ, nhưng khoan dung độ lượng với Tô Nam hơn chút đỉnh —— sau khi chạy xong mười cây số, về đến nhà mới đánh thức cô dậy.
Nếu có thêm lớp dạy buổi chiều, anh trực tiếp ăn cơm trưa trong nhà ăn dành cho cán bộ của trường; không có lớp thì lái xe về, tự nấu ở nhà hoặc đi ra ngoài ăn. Thành Túc cũng thuộc khu vực Giang Nam, thức ăn nhẹ thiên về ngọt. Khi còn bé, Tô Nam và Tô Tĩnh giúp đỡ đần việc nhà cho mẹ Tô, có học được mấy món ăn gia đình, vẫn có thể trổ tài lừa gạt người, nhất là món thịt heo kho hạt dẻ.
Khi gió thu bước những ngày cuối mùa cũng là lúc dẻ chín rộ, dẻ lao xao rì rào rơi như mưa màu nâu. Trên đường, ở chợ, có thể dễ dàng mua được những hạt dẻ no tròn béo ngậy. Lần đầu tiên bảo Trần Tri Ngộ mua một ít hạt dẻ, anh tưởng cô muốn ăn, bèn mua hạt dẻ rang bơ đường bán trước cổng trường. Thơm lừng, béo ngọt, cầm đến trong tay vẫn còn nóng ấm.
Trần Tri Ngộ ghét bỏ, nói cả dãy người xếp hàng rồng rắn trước cổng trường như thế, đúng là theo phong trào.
Tô Nam lập tức tách vỏ một hạt đút vào miệng anh, nhìn anh nhai nhai mấy cái, cười toe hỏi: "Là theo phong trào ạ?"
Trần Tri Ngộ: "…"
Tô Nam càng đắc ý phởn phơ: "Thầy Trần, để đưa ra một kết luận, cần phải lập giả thiết, xác định biến, bố trí thí nghiệm, thu thập số liệu rồi kiểm chứng giả thuyết. Phán đoán suy luận này của anh không có chút số liệu nào chống đỡ…"
Trần Tri Ngộ nhìn cô: "Em lợi hại như vậy, "phương pháp điều tra nghiên cứu" em được mấy điểm, hử?"
Tô Nam ngập miệng "xếp re", cắm đầu bóc hạt dẻ.
Trưa đó, hai người ăn hết túi dẻ. Cơm, không nấu.
Lần thứ hai, đặc biệt nhấn mạnh muốn hạt dẻ sống. Đến lúc thức ăn được bê lên, đôi đũa trong tay Trần Tri Ngộ vô thức gắp ngay một hạt dẻ.
Thấy Tô Nam ở phía đối diện nhìn mình cười toe, không nhanh không chậm nhàn nhã nói: "Anh đang kiểm chứng giả thuyết."
Nước thịt sệt sóng sánh màu cánh gián, miếng thịt mềm béo ngậy mà không ngấy, hạt dẻ bùi bùi thấm gia vị không chút chát, quyện lẫn vào nhau thơm lừng đậm đà.
Không chú ý, ăn một mạch hết luôn nửa đĩa, vậy mà chẳng khen lấy được một câu lọt tai: "Em cũng còn có tí ưu điểm."
Tô Nam hứ một tiếng, mặc kệ anh.
Ăn cơm nhiều lần, Trần Tri Ngộ phát hiện ra một bí mật: "Có phải em chỉ biết nấu có sáu món thôi không?"
Tô Nam: "…"
"Một ngày ba món, tổng cộng có hai mươi cách phối hợp không trùng lắp…"
Tô Nam đứng dậy kéo cái đĩa trước mặt anh về phía mình: "Vậy thì anh đừng ăn!"
Mỗi chiều thứ tư, trong học viện đều họp định kỳ hàng tuần về nhiệm vụ giảng dạy và công tác sinh viên, nội dung nhàm chán, ngày này tháng nọ na ná nhau.
Lúc họp, Trần Tri Ngộ nghịch điện thoại, tán gẫu với cô:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!