Em ước mơ được sống cùng anh
Nơi ngôi làng có căn nhà nhỏ
Đắm mình trong hoàng hôn vô tận
Cùng những hồi chuông mãi ngân dài"
—— "Ước được sống cùng anh" (Tsvetaeva)
***
Một chuyến này là Trần Tri Ngộ tự lái xe tới.
Xế chiều hôm qua, nhận xong điện thoại chất vấn của Tô Nam, bụng đầy lửa giận không cách nào trút được, nếu không phải vì đại học Sùng còn có giờ lên lớp, lúc đó anh đã lập tức chạy tới dạy cho Tô Nam một bài học ra ngô ra khoai. Kìm nén đến sáng hôm sau, vẫn không đè được cơn tức, quyết định nghỉ dạy buổi chiều thứ sáu, lái xe thẳng tới thành phố Đán —— vì phụ nữ mà bỏ lớp, quả thật có thể trở thành vết mực đen trong cuộc đời dạy học của anh.
Đến thành Đán, gọi điện thoại cho Tô Nam. Khi đó, Tô Nam đang làm kiểm tra trong bệnh viện, không liên lạc được. Anh lại gọi đến phòng công tác nghiên cứu sinh, hỏi số điện thoại bạn cùng phòng cô, làm phiền một vòng lớn cả loạt người, mới vừa vặn tóm được Tô Nam trong sảnh chờ khám ở bệnh viện.
Một phen lăn qua lộn lại này của anh, sẽ để lại ấn tượng gì cho những người bị lôi vào phiền phức, để lại tin đồn khó bề tưởng tượng thế nào, Tô Nam không dám nghĩ nhiều.
Thật ra trong vấn đề này, Tô Nam chỉ lo nghĩ cho anh, cô là nghiên cứu sinh rồi, đâu ai quản lý được chuyện cô yêu ai, nhưng anh là giảng viên, không giống vậy.
Trải qua mấy chuyện lần này, trong lòng Trần Tri Ngộ, Tô Nam đã là món tín dụng mà anh sẽ gánh vác, chịu trách nhiệm suốt đời.
Anh không cho phép cô mò mẫm, tự giày vò bản thân ở nơi anh không thể nhìn thấy, ra lệnh cưỡng chế ép buộc cô nàng phải lập tức thu dọn hành lý đi thành phố Sùng cùng anh.
Buổi chiều, Tô Nam trở về ký túc xá thu xếp đồ đạc.
Trần Tri Ngộ cho xe đậu dưới bóng cây ngô đồng, đợi cô xuống là trực tiếp xuất phát chạy về thành Sùng —— vốn dĩ anh muốn đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nhưng bị cô kiên quyết ngăn cản.
Đợi tầm hai mươi phút, nhìn thấy Tô Nam xách vali hành lý, tấp tểnh xuất hiện ở cửa đối diện. Cô đã thay đôi dép nhà tắm, dưới chân lê một đôi dép bông màu đen.
Chờ cô chậm rì rì tới gần, anh hạ cửa sổ xuống, dòm ra, đôi dép bông có hình gấu Kumamon.
Trần Tri Ngộ: "…"
"Thầy Trần," Tô Nam vịn tay vào cửa sổ xe: "Chiều nay em còn có chút việc, đợi em làm xong rồi đi được không anh?"
"Việc gì thế?"
"Một đàn em nữ cần hoàn thành phim ngắn tốt nghiệp, nhờ em đóng giúp một vai."
"Chân đã như vậy còn đóng cái gì phim ngắn, em có thể đi lại được sao?"
Tô Nam cười toe: "Em diễn vai một người tàn tật ngồi xe lăn."
Trần Tri Ngộ: "…"
Địa điểm quay phim là bãi đất trống trước tòa nhà khoa vật lý.
Trần Tri Ngộ ngồi trong xe đợi một lúc, thấy nhàm chám, xuống xe, thả bước dạo qua đó.
Tổ quay phim nhỏ có ba người, bố trí hai máy quay cận cảnh, một người làm đạo diễn, một quay phim, một phụ trách ánh sáng.
Tô Nam khoác bộ đồ bệnh nhân không biết mượn ở đâu, ngồi trên xe lăn.
Trần Tri Ngộ nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài gần lối đi chính trong trường, cách bồn hoa một quãng ngó tổ quay phim.
Khoảng cách khá xa nên không nghe rõ được lời thoại của Tô Nam, chỉ nghe thấy đạo diễn không ngừng dập bảng Clapper Board hô cut.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!