Chương 45: (Vô Đề)

24.

"Nương nương, người còn nhớ đầu năm Nguyên Khang năm thứ hai, thương nhân vùng Giang Nam là Nhậm Thế Kiệt vì mua quan tước mà bị bệ hạ đích thân ban lệnh tịch thu gia sản, lưu đày biên ải không?"

Nhan Tịch Lam chau mày hồi tưởng một lát, rồi chậm rãi gật đầu. 

Mặc Trâm thấy vậy, liền hít sâu một hơi, từng chữ từng lời hỏi:

"Vậy nương nương có biết, sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt cuối cùng đã rơi vào tay ai?"

Nhà họ Nhậm ba đời làm thương buôn, giàu nứt đố đổ vách, thế nhưng số bạc trắng thực sự nộp vào quốc khố chỉ chưa tới vài nghìn lượng.

Tài sản chính của Nhậm Thế Kiệt, từ trước khi triều đình ra tay, đã âm thầm được chuyển hết về kinh, kẻ thu nhận số của cải khổng lồ ấy, dĩ nhiên chính là người đã bí mật thông báo trước cho hắn.

Trong thành Trường An năm ấy, người có gan tiết lộ thiên cơ, lại có thế lực khuynh đảo triều đình, nuốt trọn tài sản nhà họ Nhậm, ngoài Bạch Lĩnh Vũ ra, không còn ai khác.

Theo lời Mặc Trâm, trước khi triều đình hạ chỉ, Nhậm Thế Kiệt đã cho chia mấy chục vạn lượng bạc trắng, chở bằng thuyền, lén đưa từng đợt về Trường An. 

Con cái hắn đều bị lưu đày, chỉ có một nam một nữ do tiểu thiếp sinh ra được đưa đến kinh thành, giao phó cho Bạch Lĩnh Vũ chăm lo.

Bạch Lĩnh Vũ sai quản gia trong phủ nuôi dưỡng hai đứa bé, còn mình thì thản nhiên hưởng dụng cả đống bạc trắng, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Có điều, hắn quá tự phụ, chuyện trắng trợn như thế lại làm một cách lộ liễu, đến mức Bạch Thiếu An cũng chẳng buồn giấu.

Năm ấy, phía Tây Bắc gặp tuyết lở, mùa xuân bị chậm, bệ hạ muốn xuất bạc cứu nạn, nhưng quốc khố cạn kiệt. 

Bạch Thiếu An cùng bệ hạ ngày đêm lo liệu, vẫn không sao gom đủ bạc phát chẩn.

Một hôm, Bạch Thiếu An về phủ sớm, vừa bước vào đại tướng quân phủ thì thấy quản gia đang dẫn một đoàn nữ nhân bước vào. 

Chàng dừng bước hỏi thăm, mới biết đây là đám kỹ nữ mà phụ thân vừa mới mua từ Dương Châu về, có người xuất thân danh giá, có người là đầu bảng kỹ viện, người nào người nấy đều trẻ trung diễm lệ, giá mỗi người đều không dưới năm trăm lượng.

Trời vừa sang xuân, thành Trường An còn chưa tan hết giá rét, mà đại tướng quân phủ lại ngập tràn hương sắc. 

Bạch Thiếu An nhìn cảnh ấy, trong lòng lửa giận bùng lên, lập tức xông vào thư phòng phụ thân, chỉ trích ông ta lộng quyền, làm hại xã tắc.

Bạch Lĩnh Vũ nổi trận lôi đình, nhưng Bạch Thiếu An không hề nhượng bộ, ép ông ta trong mười ngày phải giao nộp toàn bộ sản nghiệp của Nhậm Thế Kiệt về quốc khố. 

Nếu không, chàng sẽ lấy danh nghĩa vì dân, tố cáo ông ta nhận hối lộ, xâm phạm công quỹ.

Bạch Thiếu An nói, Tây Bắc giá rét chưa tan, ruộng đồng chưa cày, nạn đói sắp ập đến. 

Vậy mà phụ thân lại dửng dưng thê thiếp đầy nhà, chẳng màng trăm họ. 

Một lời nói ra, khí phách lẫm liệt, không chừa một chút mặt mũi nào cho Bạch Lĩnh Vũ, nói xong liền phủ tay áo bỏ đi.

Bạch Lĩnh Vũ mặt lạnh như băng, ra lệnh đóng cửa viện, bắt Bạch Thiếu An lại, đè xuống đất mà đánh. 

Chính tay ông ta đạp lên mặt con trai, giày xéo từng cú một, mồm mắng miệng chửi. 

Ông ta nói, Bạch Tam Lang to gan, dám đe dọa ông ta, nhưng Bạch Tam Lang quên rồi sao, nếu không mang họ Bạch, nếu không phải ông ta là đại tướng quân, thì Bạch Thiếu An còn có chỗ đứng ở Trường An này sao?

Gương mặt Bạch Thiếu An bị đá nát, m.á. u chảy lênh láng, nhưng Bạch Lĩnh Vũ vẫn chưa chịu dừng tay, còn bắt người phạt thêm ba mươi trượng.

Đánh xong, ông ta sai người kéo Thiếu An về phòng giam, không cho gọi thái y, bắt hắn phải nếm trải đau đớn, để hiểu thân phận, để biết nghe lời.

Mấy năm qua, danh tiếng Bạch Thiếu An ngày càng lớn, đường quan lộ cũng thênh thang, càng ngày càng không thuận theo Bạch Lĩnh Vũ. 

Từ chuyện ngăn cản Bạch Ức Tiêu nhập cung, đến việc cố chấp cưới tiểu thư phủ Yến Quốc công, gần đây lại hay trái lời phụ thân trên triều, hôm nay còn dám công khai chống đối, Bạch Lĩnh Vũ không nhịn được nữa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!