Chương 1174: Xin hỏi cô là

- Tiểu Bảo ngoan, mau ăn đi. Ba con đã dặn là con phải ăn cho hết đấy. Nghe lời dì đi nào.

Phan Hiểu Hiểu cầm một cái muỗi nhỏ múc thuốc đưa lên miệng Tiểu Bảo, nhỏ giọng dụ dỗ.

- Dì Hiểu Hiểu, nhưng ăn không ngon xíu nào. Tiểu Bảo nhăn mũi, nũng nịu chu miệng nói với Phan Hiểu Hiểu.

Nhìn vẻ mặt không muốn của Tiểu Bảo, Phan Hiểu Hiểu đành làm ra vẻ mất hứng, nói:

- Dì Hiểu Hiểu cũng biết là ăn không ngon. Nhưng ba đã dặn, nhất định phải để Tiểu Bảo ăn hết. Chẳng lẽ Tiểu Bảo không nghe lời ba sao?

- Được rồi.

Nghe giọng nói uy hiếp, Tiểu Bảo mím môi, sau đó há to miệng ngậm lấy cái muỗng.

Nhìn Tiểu Bảo như vậy, Phan Hiểu Hiểu mỉm cười hài lòng, vội vàng múc thêm một muỗng lớn. Mỗi ngày đều phải tranh đấu với tiểu tử này, khi khi dễ được cậu thật sự là quá thoải mái.

Đút liên tiếp mấy muỗng, mắt thấy trong chén đã không còn nhiều, Phan Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nhiệm vụ hôm nay hẳn không khó, đang định đút cho Tiểu Bảo nốt số còn lại, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Tử Nguyệt, điện thoại di động của Giang Nguyên reo. Cô xem một chút đi.

Nhìn điện thoại sau lưng rồi lại nhìn cái chén nhỏ trong tay, Phan Hiểu Hiểu lớn tiếng kêu lên.

-Ừm.

Tuyên Tử Nguyệt vẫy tay cho ráo nước, bước ra từ phòng rửa mặt, liếc nhìn số gọi điện, sau đó cầm điện thoại lên, tùy ý nói:

- Hình như là số điện thoại của tỉnh Phúc.

Đang ở trong buồng điện thoại, nghe giọng nữ truyền đến, gương mặt xinh đẹp của Ngả Ny toát lên vẻ kinh ngạc, chần chừ một chút rồi nói:

- Xin chào, xin hỏi John có ở đây không?

-ohn?

Nghe giọng nữ nói tiếng Anh dễ nghe truyền đến, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi sửng sốt, nhưng chỉ chần chừ một chút liền biết cô gái đó tìm Giang Nguyên, lập

tức dùng tiếng Anh trả lời lại:

- Xin chào, cô tìm Giang Nguyên đúng không? Bây giờ anh ấy không có ở đây. Cô có chuyện gì cần tôi chuyển lời lại không?

- Không có ở đây? Xin hỏi cô là...

Thấy đối phương dùng tiếng Anh để đáp lại, Ngả Ny thoáng thở phào một chút, nhưng nghe nói Giang Nguyên không có ở đây, điều này khiến cho cô có chút lo lắng.

- Tôi là bạn của anh ấy. Cô có việc gấp tìm anh ấy sao?

Nghe ra tâm ý của bên kia, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng hỏi.

- Đúng, tôi là Ngả Ny, là bạn của anh ấy. Tôi vừa mới đến Hoa Hạ, có chút phiền phức, cần nhờ anh ấy hỗ trợ. Có thể giúp tôi tìm anh ấy hay không?

Nhìn chung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến mình, Ngả Ny trầm giọng nói.

- Ồ, có chút phiền toái? Tuyên Tử Nguyệt cau mày, sau đó nói:

- Bây giờ anh ấy đang bận việc quan trọng, không thể quấy rầy được. Tôi sẽ sớm báo lại cho anh ấy biết. Nhưng cô có phiền phức gì thì cứ nói với tôi. Tôi mới có thể đến đó giúp cô được.

Nghe đối phương lưu loát nói một tràng tiếng Anh, giọng điệu vô cùng tự tin, Ngả Ny thoáng chần chừ một chút, cũng không suy nghĩ gì thêm. Thời gian của cô không còn nhiều, phải mau tìm được Giang Nguyên:

- Bây giờ có người đang đuổi giết tôi. Tôi cần anh ấy tiếp viện gấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!