Chương 5: Vì một ly nước ấm

Thật ra Thường Lục có thể rút ra khỏi người Đình Nhiễm trước khi bắn tinh, nhưng ngay khoảnh khắc đó dục vọng chiếm hữu của anh đột nhiên nổi lên.

Có lẽ là do tật xấu từ trong xương cốt của Alpha quấy phá khiến anh muốn lưu lại hơi thở chính mình trên người Đình Nhiễm. Khiến cậu từ trong ra ngoài đều mang dấu vết của anh, khiến cậu bị tinh dịch và tình dục của anh mê hoặc, trở thành một bé dâm chỉ có thể ưỡn mông cầu xin anh chịch, không có bất kỳ kẻ nào có thể mơ ước cậu.

Cũng vì nguyên nhân này mà sau khi bắn tinh xong Thường Lục không rút ra mà vẫn để dương v*t chặn kín miệng lỗ, càng mạnh mẽ đâm sâu vào.

Theo từng động tác đâm rút, nước dâm và tinh dịch hoà vào nhau tạo thành bọt trắng ở giữa nơi giao hợp. Đình Nhiễm rấm rứt khóc lóc cầu xin:

"Thường, Thường Lục, anh mau rút ra đi. Bụng em, bụng em căng quá ưm…"

Thường Lục không quan tâm, thậm chí còn nắm chặt eo Đình Nhiễm hung hăng đâm sâu dương v*t của mình vào trong lỗ thịt. Ép Đình Nhiễm đến mức bị *** sướng không chịu được, lại sợ hãi không biết bụng mình có thể bị *** hỏng luôn không.

Lỗ thịt của cậu vẫn chảy nước dâm không ngừng, ngoài miệng lỗ bị chà đạp đến đỏ lên, căng ra không còn một nếp uốn nào. dương v*t phía trước rỉ tinh tí tách, làm thân dương v*t vốn đã ướt giờ càng ướt hơn.

Đột nhiên Đình Nhiễm cảm giác có gì đó sai sai, cậu nhớ lại lúc mình mới vào cửa Thường Lục có rót cho cậu một ly nước ấm, ánh mắt trở nên hoảng sợ.

"Thường, Thường… dừng…a…"

Đình Nhiễm đẩy Thường Lục ra muốn để anh dừng lại trước, nhưng lúc này Thường Lục lại xoay người cậu một cái, dương v*t vẫn cắm trong mông cậu mạnh mẽ thay đổi tư thế của hai người. Bởi vì góc độ chuyển đổi mà dương v*t hung hăng cọ xát qua điểm nhạy cảm của Đình Nhiễm, kích thích cậu thét một tiếng chói tai ngắn ngủi.

Thường Lục nắm lấy một chân Đình Nhiễm đặt lên vai chính mình rồi cúi người đè cậu lại, bắt đầu dùng sức đâm vào.

dương v*t nóng cứng liên tục sượt qua tuyến tiền liệt làm Đình Nhiễm sướng đến tê da đầu, khiến cậu chỉ có thể rên rỉ từng tiếng đứt quãng không thể nói được một câu trọn vẹn. Ngay cả động tác đẩy người ra trông càng giống như muốn mà vẫn tỏ vẻ vậy.

Thường Lục giống như bị t*ng trùng lên não, hai tai cũng chẳng nghe được gì. Anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi trơn bóng của Đình Nhiễm, cúi đầu hôn xuống.

"Ưm hưm…."

Đình Nhiễm mở to hai mắt, lông mi vươn nước mắt há miệng muốn nói chuyện nhưng lại bị cái hôn mạnh mè kia đè lại. Bụng bị đâm đến nhô lên, dương v*t vì nghẹn nước tiểu mà tím đỏ cả lên. Đình Nhiễm cào lên tay Thường Lục mấy cái, đầu óc căng thẳng khóc đến đáng thương.

Trong mắt Thường Lục này chỉ còn lại tình dục cuồng nhiệt, không biết Thường Lục đưa tay xuống dưới thân hai người lúc nào, bàn tay to nắm lấy dương v*t cậu sục lên sục xuống. Anh khéo léo chơi đùa hai trứng dái của Đình Nhiễm, ngón tay cọ xát quy đầu, móng tay không ngừng đâm chọt vào lỗ sáo đang nhả dịch dâm không ngừng.

Đình Nhiễm bị chơi đến căng người, bởi vì đang nhịn tiểu nên dương v*t vừa đau vừa sướng, tinh dịch và nước dâm vẫn đang tuôn ra như suối từ lỗ sau. Khoang miệng cậu cũng bị Thường Lục liếm mút điên cuồng, nước bọt không nuốt kịp chảy dọc theo khoé miệng cậu xuống, bởi vì xấu hổ và sợ hãi mà hốc mắt cũng dâng đầy nước mắt.

Có thể nói những chỗ có thể chảy nước trên người cậu đều đang chảy nước ra.

Thường Lục đột nhiên đâm sâu vào rồi bắn bên trong một lần nữa.

Trong nháy mắt tinh dịch nóng bỏng đã phun đầy trong khoang sinh sản nhỏ hẹp, sức bắn thật lớn đẩy cả tinh dịch và nước dâm vào chỗ sâu nhất trong bụng khiến bụng cậu hơi phồng lên, trông giống như đang mang thai vậy.

Đình Nhiễm rên lên một tiếng, phòng tuyến trong đầu cuối cùng cũng vỡ tan.

Mùi nước tiểu nhàn nhạt truyền từ thân dưới của Đình Nhiễm lên. Lúc đầu chỉ chảy ra một chút, sau đó hoàn toàn không kiềm được bắn hết lên bụng dưới của Thường Lục rồi chảy xuống làm ướt cả ga trải giường. Đình Nhiễm che mắt, khóc không dừng lại được.

Cuối cùng Thường Lục cũng tỉnh táo lại.

Anh nhìn Đình Nhiễm đang khóc ấm ức dưới thân mình, cơ thể cứng đờ trong phút chốc. Anh hơi chột dạ rút dương v*t ra, sau đó nâng mặt Đình Nhiễm lên dịu dàng hôn cậu.

"Không sao đâu, không sao mà Mộc Mộc. Đây là chuyện bình thường thôi Mộc Mộc…. Mộc Mộc ngoan nhé, đừng lo lắng."

"Ai… huhu ai bảo anh đổi tư thế.. ai bảo huhuhu ai bảo anh không nghe em, em nói.. ai bảo anh… huhu ai bảo anh cho em uống nước làm gì huhu a a a…"

"Anh sai rồi! Mộc Mộc ngoan, em nghe anh nói này. Em không sai, là do anh không chú ý tới cảm nhận của em, là lỗi của anh."

"Hức…"

Bởi vì Thường Lục bất ngờ rút dương v*t ra nên không chỉ có dương v*t của Đình Nhiễm là đang bắn nước tiểu, mà lỗ thịt phía sau cũng trào ra một lượng lớn tinh dịch khiến nơi giữa hai chân cậu ướt dầm dề. Thật sự là xấu hổ đến cực điểm.

Đình Nhiễm khóc vô cùng đáng thương, đôi mắt đỏ hết cả lên, mũi hít hít liên tục giống như bé thỏ con vậy. Thường Lục thấy mà đau lòng muốn chết, nhưng nghĩ đến nguyên nhân Đình Nhiễm khóc thì nội tâm của anh lại bừng lên một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!