Chương 5: (Vô Đề)

Thân vệ Thái Tử phái đi rất nhanh quay về.

"Bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ đến nhà cũ của Ngô gia, nhưng phòng của Ngô Tuyết Chi cô nương đã bị thiêu rụi. Hàng xóm đều nói, ngày thứ hai sau khi điện hạ và Thái Tử Phi rời khỏi Vân Thành, nàng đã tự thiêu trong phòng."

Thân hình Thái Tử run lên dữ dội.

Đôi mắt vốn tĩnh lặng tựa hồ nước đóng băng kia, lần đầu tiên xuất hiện những vết nứt.

Dân chúng chìm vào tuyệt vọng.

"Y nữ chân chính đã c.h.ế. t rồi ư?"

"Vậy còn ai có thể cứu chúng ta đây?"

Có người bật khóc nức nở, giọng tràn đầy hối hận:

"Nếu khi ấy, chúng ta chịu nói ra sự thật..."

"Nếu lúc nàng cầu xin chúng ta làm chứng, chúng ta chịu giúp nàng..."

Thái Tử sắc mặt xanh mét.

Hắn đứng lặng nơi đó, nhìn về phía xa, nơi những đoá hoa sơn chi đang nở rộ, hồi lâu không thốt một lời.

Cho đến khi thân vệ cuối cùng trở về, mang theo quan khám nghiệm tử thi của huyện nha.

"Bẩm điện hạ, ngày hôm đó, sau khi nha dịch dập tắt đám cháy, bọn họ vào phòng kiểm tra nhưng không tìm thấy thi thể."

"Vậy nên, nhị cô nương Ngô gia, có lẽ vẫn còn sống!"

Bàn tay Thái Tử khẽ run lên.

Hắn nói:

"Lập tức đi tìm! Dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm được nàng ấy!"

Ta được tìm thấy trên ngọn núi hoang cạnh ngôi chùa cổ ngoài thành.

Khi Thái Tử đến, ta đang mặc một bộ váy đỏ rực, ngồi trên mỏm đá cao uống rượu.

Những ngày qua, ta luôn mặc y phục đỏ. Bởi khi còn sống, sư phụ từng nói, tâm nguyện lớn nhất của ông là được thấy ta mặc áo cưới đỏ thắm, gả cho lang quân mình yêu.

Giờ ta đã mặc váy đỏ rồi, sư phụ hẳn sẽ vui lắm.

Ông từng nói đã chôn một vò nữ nhi hồng trong sân, đợi đến ngày ta xuất giá thì mở ra uống.

Giờ đây, ta đã đào vò rượu ấy lên, ôm trong tay, ngồi trên mỏm đá mà uống.

Rượu ngon thật, hương vị nồng đượm, men cay say lòng người.

Mới uống vài ngụm, ta đã nghe thấy tiếng sư phụ cười vang bên tai.

Khi Thái Tử đến, trời đã tối mịt, ta mặc chiếc váy đỏ đó ngồi giữa núi hoang, giống như nữ quỷ xinh đẹp bò ra từ mộ phần, vừa quỷ dị, vừa thê lương.

Men rượu bốc lên, ta trong cơn say cất tiếng hát vang, múa điệu cuồng hoan bên vách núi. Mây trôi hờ hững qua đầu, trăng bạc chiếu rọi lên ta.

Rõ ràng ta rất vui, nhưng khi nhìn ta như thế, vành mắt Thái Tử bỗng đỏ hoe.

Hắn tiến lên, kéo ta lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!