Chương 4: (Vô Đề)

Đêm hôm ấy, khắp nơi đều đồn đại:

Nhị tiểu thư Ngô gia vì không thể trở thành Thái Tử Phi, nên hoá điên, tự thiêu trong biển lửa.

Nhưng tin tức này chẳng thể truyền đến tai Thái Tử và Thái Tử Phi.

Bởi lẽ khi ấy, bọn họ đã đặt chân đến Kinh Thành.

Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể kinh động đến bậc tôn quý như họ?

Nhưng Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt chỉ ở Kinh Thành được nửa tháng, liền ngựa không ngừng vớ quay trở lại Vân thành.

Nguyên nhân rất đơn giản. 

Dịch bệnh lại bùng phát.

Hoá ra lần trước, chỉ là đợt đầu tiên.

Chỉ hơn một tháng sau khi Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt rời khỏi, trong thành lại xuất hiện hàng loạt dân chúng nhiễm bệnh.

Thánh Thượng lo lắng, lập tức triệu kiến Thái Tử, sai hắn mau chóng dẫn theo Thái Tử Phi trở lại Vân Thành.

"Thái Tử Phi y thuật cao minh, đã từng cứu giúp bá tánh một lần, tất nhiên có thể cứu giúp lần thứ hai."

Thế là, Thái Tử mang theo Ngô Thư Nguyệt, vội vã quay lại Vân Thành.

Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vô cùng tự tin.

Ả có phương thuốc ta để lại trước đó.

Vì vậy, nàng dựa theo phương thuốc ấy sắc thuốc, đặt một thùng thuốc lớn ngay trước cổng thành, tự tay chia thuốc cho bá tánh.

Cảnh tượng đó giống hệt như trước đây.

Mọi người đều cảm động bởi vẻ đẹp và hành động thiện lương của đại tiểu thư Ngô gia. Họ đón lấy bát thuốc, mặt mày hớn hở, không ngớt lời tán dương ả hiền lương, nhân đức.

Thế nhưng, chỉ vài ngày sau, nụ cười của họ đã biến mất.

Bởi vì sau khi uống thuốc, bệnh của họ không những không thuyên giảm, mà còn trở nên trầm trọng hơn.

Trong thành đã bắt đầu có người bệnh nặng qua đời.

Ban đầu, Ngô Thư Nguyệt vẫn cố  chống chế, nói rằng những bệnh nhân đó tuổi đã cao, hoặc thân thể vốn đã suy nhược, dù không mắc bệnh thì cũng sẽ chết.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ngay cả những thanh niên tráng kiện cũng lần lượt ngã xuống. Mẫu thân và thê tử của họ ôm lấy thi thể, kéo đến trước dịch quán nơi Thái Tử và Thái Tử Phi dừng chân, khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Ngô Thư Nguyệt bắt đầu hoảng.

Ả dẫn theo thị vệ đến lều phát thuốc, muốn khuyên dân chúng chớ làm loạn.

Thế nhưng con người có thể sợ quyền thế, nhưng càng sợ cái c.h.ế. t hơn.

Vậy nên, những bá tánh ngày thường luôn khiếp sợ ả, vào giây phút cận kề tử vong này, đã hoàn toàn không còn nghe theo lời ả nữa.

Họ xông vào làm đổ sập lều phát thuốc, lớn tiếng gào thét:

"Gọi y nữ chân chính đến đây!"

"Kẻ giả mạo cút đi, chúng ta không uống thuốc của ngươi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!