Sau khi sự việc xảy ra, ta đã đến Ngô gia cầu xin giúp đỡ.
Phụ thân ta dù gì cũng là quan trong triều, nếu ông ta chịu nói giúp một câu, ít nhất sư phụ cũng sẽ bớt chịu khổ trong lao ngục.
Nhưng ông ta chỉ phất tay áo, ánh mắt đầy chán ghét:
"Ngươi đúng là sao chổi mà. Bây giờ ngay cả án mạng cũng dính vào."
Ngô Thư Nguyệt thì ung dung đưa khăn tay che miệng, bật cười khúc khích:
"Tuyết Chi à, muội cũng thật không hiểu chuyện. Vì một lão già không biết từ đâu ra, mà để phụ thân đi đắc tội với Lưu Thái Thú?"
Không ai quan tâm đến tính mạng của sư phụ.
Người duy nhất có thể cứu ông, chỉ có ta.
Phương thuốc này chính là hy vọng cuối cùng của ta.
Thái Tử trên đường xử lý nạn lũ, ngang qua Vân Thành, không may cũng nhiễm dịch bệnh, hiện tại đang lưu lại trong phủ ta để dưỡng bệnh.
Ta đã từng gặp Thái Tử.
Đó là một người trẻ tuổi, lạnh lùng tựa tuyết giữa rừng thông, lại như mây giữa núi.
Thế nhưng, một người lạnh nhạt như vậy, lại từng ôn hoà ngăn cản những kẻ gọi ta là sao chổi.
Khi nhìn thấy ta thân là tiểu thư Ngô phủ nhưng trên người chẳng có lấy một món trang sức, bèn tiện tay tháo ngọc bội bằng bạch ngọc bên hông tặng cho ta.
Nếu ta có thể nghiên cứu ra phương thuốc, chữa khỏi bệnh cho Thái Tử và bá tánh toàn thành, đó ắt sẽ là công trạng lớn.
Khi ấy, ta có thể cầu xin hắn, lấy công lao của ta để đổi lấy mạng của sư phụ.
Hắn nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ, công lao đó lại thuộc về Ngô Thư Nguyệt.
Vì muốn giấu nhẹm sự thật, ả nhốt ta vào phòng chứa củi, trói chặt ta bằng dây thừng, muốn sống không được, muốn c.h.ế. t cũng không xong.
Thời gian từng chút một trôi qua, ta biết ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Sư phụ không chờ được. Chỉ còn vài ngày nữa, ông sẽ bị xử trảm.
Hai tay ta không ngừng cọ xát xuống nền đất thô ráp, đến mức m.á. u chảy đầm đìa, cuối cùng cũng mài đứt được dây trói.
Ta run rẩy cởi bỏ dây thừng, lảo đảo chạy khỏi phòng chứa củi.
Lê tấm thân rách nát, ta xông thẳng ra phố, vừa lúc nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đi qua.
Trên xe, là Thái Tử và Ngô Thư Nguyệt.
Bá tánh quỳ xuống hai bên đường, cao giọng tung hô ân đức của Thái Tử Phi.
Bấy giờ ta mới biết… Ngô Thư Nguyệt đã trở thành Thái Tử Phi.
Những chuyện sau đó, ta nhớ không rõ nữa.
Ta không biết mình đã lao ra trong tiếng kinh hô của đám đông như thế nào.
Đến khi hoàn hồn, ta đã quỳ trước xe ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!