Kể từ lúc mọi chuyện hôm đó xảy ra cho đến giờ cũng đã là 1 tuần trôi qua, Perth đều ngậm ngùi mà ở lì trong nhà Plan, làm bạn trai tạm thời cho đàn anh...
Perth ra ban công giơ ngón giữa chỉ lên thẳng ông trời phẫn nộ nói
-" ông trời a, tại sao người không đánh chết cái người khốn khiếp kia đi chứ"
Mà nói đi cũng phải nói lại, 1 tuần trôi qua rồi mà Perth cũng vẫn không thấy bóng dáng của đàn anh và Plan đâu cả, kể từ lúc cậu dọn đến đây thì đều là người giúp việc chăm sóc cậu, khi cậu đi ra ngoài thì tất cả đều có vệ sỹ theo sát, giống hệt lúc cậu khi còn ở nhà bị ba mẹ giam giữ..
Cũng may từ nhỏ cho đến lớn Perth đã quen dần với sự giam giữ này rồi cho nên cậu cũng không có cảm thấy gì là khó chịu hay áp lực cả, chỉ là cậu cảm thấy hơi lạ, tại sao khi cậu dọn đồ xin phép qua nhà Plan ở ít bữa thì ba mẹ cậu vui tươi hớn hở như là hận không thể đá cậu đi ra khỏi nhà thế..
Perth nghiêng đầu đăm chiêu suy nghĩ có phải ba mẹ đã già quá rồi nên đầu óc không được bình thường hay không, chứ khi không tại sao lúc còn nhỏ thì hận không thể nhốt quản cậu 24/24, còn bây giờ thì hận không thể quẳn cậu ra xa là sao...
Có khi nào Perth cậu không phải là con đẻ của ba mẹ không, cậu đứng ngoài ban công lầm bầm mà không nhận ra Saint đứng từ lúc đó khi nào..
-" chắc mình không phải là con của ba mẹ đâu nhỉ"
Trở về sau 1 chuyến công tác đột xuất dài vất vã, Saint suy nghĩ tưởng chừng với cái tính ương bướng của cậu thì cậu sẽ chẳng bao giờ thỏa hiệp với lời đề nghị của anh tối hôm đó đâu..
Nhưng không ngờ ngược lại kết quả so với sự mong đợi của Saint, Perth không những không đồng ý mà còn là sẵn sàng với lời đề nghị của anh, đồng ý dọn đến đây ở.. anh không biết là có nên mắng cậu ngốc hay không đây...
Cũng may là Perth dễ dụ dỗ lọt vào trong tầm tay Saint, chứ nếu với cái tính hay tin người dễ dụ dỗ như cậu thì đi ra ngoài xã hội thì đã bị mấy kẻ khác lừa bắt đi từ lâu.
Saint định nhân cơ hội anh rảnh rỗi nghĩ ngơi được vài ngày ở bên chăm sóc Perth, làm cho cậu nhớ ra anh là ai, nhưng anh lại nhận được điện thoại đơn đặt hàng đột xuất của 1 vị phu nhân ở mỹ, thân là 1 nhà thiết kế thời trang và trang sức có tiếng tăm, lời hứa giá ngàn vàng, lời anh hứa với vị phu nhân đó anh không thể không đi mà thực hiện nó..
Chính vì thế Saint đành sắp xếp người giúp việc và thuê vệ sỹ chăm sóc, bảo hộ cho cậu, lúc anh đi thì không nói với cậu 1 tiếng nào không biết cậu có 1 chút gì gọi là hụt hẫng khi không có anh bên cạnh hay không, nhưng anh nghĩ là không đâu, ngay cả đưa tấm hình anh bế cậu lúc nhỏ, cậu còn không nhận ra thì anh trông mông gì cậu nhớ anh chứ.. Anh thật là không biết nên vui hay nên buồn, muốn giận mà lại không có nào giận được, chỉ cảm thấy tình yêu dành cho cậu ngày 1 lớn thêm mà thôi.
Quả thật lúc ỡ mỹ Saint hận không thể cố gắng hoàn thành xong việc sớm để về nhà với Perth, anh đã xa cậu 10 năm, trong 10 năm đó anh có thể chịu đựng được tất cả nỗi nhớ cậu, ấy vậy mà khi anh về lại gặp được cậu, gặp được cái người mà anh vẫn luôn đợi chờ tiếng yêu, đứng trước mặt cậu thì bao nhiêu sự chịu đựng kiềm nén của anh lại hóa thành bọt biển trôi theo ra tận biển cả..
Nên trong 1 tuần qua, Saint cố gắng thức trắng ngày đêm thiết kế cho ra sản phẩm cho vị phu nhân khách quý đó, sau khi nhận được sự hài lòng từ bà ấy thì anh đã không kịp nghỉ ngơi mà bock vé máy bay về lại Thái...
Bước chân về đến nhà thì Saint lại càng nôn nóng hơn, bước chân nhanh thoăn thoắt hơn, mở cửa đi vào phòng, xuất hiện trước mặt anh là Perth đứng dựa ban công thật đẹp, làn gió thổi nhè nhẹ mái tóc màu nâu nhạt, trông cậu hoàn mỹ hệt như một bức tranh vẽ, có lẽ cảnh sắc này sẽ đẹp mãi trong mắt anh nếu cậu không phát ra lời nói đó khiến anh nghe được mà dở khóc dở cười
Saint đi lại đứng phía sau lưng Perth cúi đầu sát lỗ tai nói
-" sao em lại nói ba mẹ mình như thế, em không phải con của ba mẹ thì là con của ai"
Đang miên man chìm trong suy tư thì giọng nói của Saint vang lên khiến Perth giật mình, cậu hốt hoảng xoay người lại mất thăng bằng, thấy sắp ngã xuống sàn thì cậu nhắm mắt, chuẩn bị cho cuộc tiếp đất
-" AAAAAAA"
Saint thấy vậy thì nhanh tay đỡ lấy eo Perth, đôi chân dài miên man lập tức xoay người làm bệ đỡ cho cậu... ngay khi thấy cậu an toàn, thì điều đầu tiên anh hỏi lại là
-" Bịch... em có sao không Perth, có bị thương chỗ nào không"
Khi Perth nhắm mắt chuẩn bị cho cái đau đớn sắp tới thì bỗng nhiên cậu ngã vào lồng ngực ấm áp, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu đã nghe giọng nói đầy sự quan tâm từ anh..
Đôi mắt to tròn của Perth hé mở, nhìn thấy khuôn mặt đầy nam tính quyến rũ của Saint, trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh liên hồi, đôi tai lặng lẽ đỏ lên, cậu ấm úng nói
-" tôi.. không sao..."
Saint vờ như không nghe thấy mà nhìn xung quanh Perth, tâm anh lo lắng mà hỏi thêm
-" ngã xuống trúng chỗ nào không"
Perth xấu hổ lắc đầu, không biết tại sao khi nghe được giọng quan tâm từ Saint thì cậu bỗng nhiên cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua, nghĩ vậy cậu híp mắt nhẹ giọng đáp
-" tôi không sao"
Sau đó Perth như nhớ ra gì đó mà nhìn Saint hỏi thêm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!