Chương 62: (Vô Đề)

Tôi sờ vào quần áo của mình, chúng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhớ tới điện thoại.

Cuộc gọi là từ người bạn cùng lớp thời đại học, trước đó tôi đã gửi tin nhắn WeChat nhờ cô ấy giúp tôi điều tra Diêu Huy.

Ngay khi tôi nhấc máy, cô bạn đại học đã mắng tôi:

"Tô Lộ Lộ, cậu mất trí rồi à? Nếu không thì sao lại ở bên một thằng cặn bã như Diêu Huy?"

Tôi choáng váng.

Trước khi trả lời điện thoại, tôi thực sự đã quyết định tin Diêu Huy. Dù sao cũng đã xác nhận được nữ nhân viên giao hàng là ma.

Nhưng hiện tại, lời nói của người bạn cùng lớp khiến tôi ý thức được rằng, không phải xác thực người giao hàng xong là tôi có thể tin tưởng Diêu Huy.

Tôi vội vàng hỏi bạn học, Diêu Huy đã làm gì.

Bạn học tức giận không chỗ phát tiết, cô nói lúc Diêu Huy học đại học vẫn luôn ở cùng một chỗ với hoa khôi lớp bọn họ. Tình cảm hai người vô cùng tốt, Diêu Huy từng nói đời này không phải hoa khôi kia thì không cưới.

Kết quả là vào nửa đầu năm nay, hoa khôi bất ngờ được chẩn đoán có lượng tế bào B cực thấp, rất có thể là bệnh bạch cầu.

Diêu Huy ngay lập tức đá đối phương.

Cô bạn còn hỏi một chút về khoảng thời gian tôi và Diêu Huy bên nhau, hỏi xong thì lại càng tức giận hơn

-- dựa theo tuyến thời gian, Diêu Huy đại khái là sau khi vứt bỏ hoa khôi được vài ngày liền bắt đầu theo đuổi tôi, sắp xếp không kẽ hở.

Cô ấy hét vào điện thoại:

"Bốn năm đấy, ở bên Diêu Huy bốn năm, hắn không chỉ không màng tình cảm cũ, lạnh lùng chia tay, mà ngay sau đó đã tìm được niềm vui mới."

"Lộ Lộ, loại người này không đáng tin."

Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm giác mình từ đầu đến chân đều tê dại.

Nữ nhân viên giao hàng không thể tin, Diêu Huy cũng vậy.

Nhưng bây giờ tôi đang ở trong căn nhà ma ám như này, rốt cuộc phải làm sao đây?

Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, có một khoảnh khắc, tôi rất muốn lập tức lao ra khỏi căn phòng này, thích như thế nào như thế nào.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ thi thể Trâu Dung bị chia cắt, chân tôi mềm nhũn, cuối cùng vẫn không dám tùy tiện rời đi.

Xung quanh tối om, tôi nắm chặt tay áo.

Đã đến lúc phải đi ngủ.

Nhưng tôi không dám dùng chiếc khăn lụa mà Diêu Huy tặng.

Chiếc gương người phụ nữ để lại cho tôi cũng đã vỡ.

Nếu không làm gì, e rằng tôi sẽ không sống nổi qua đêm nay.

Ngay lúc tôi đang rối răm, Diêu Huy lại liên lạc với tôi lần nữa.

Anh ta chưa biết tôi đã biết chuyện giữa anh và hoa khôi lúc trước, chỉ hỏi tôi đã xác minh được người giao hàng là ma chưa.

Sau khi tôi gật đầu, Diêu Huy thở phào nhẹ nhõm, dặn dò tôi, nhất định phải dựa theo lời anh ta nói, dùng khăn lụa che mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!