Nghe tôi nói xong, Diêu Huy thở dài một hơi.
Anh nói với tôi, đúng là bản thân và Trâu Dung đã quen biết từ nhỏ. Lúc đó Trâu Dung đang đăng tin cho thuê căn nhà này, anh biết tôi đang tìm nhà nên tiện tay gửi cho tôi.
Sở dĩ anh ấy không nói cho tôi biết chuyện mình quen Trâu Dung là vì sợ tôi ghen với bạn khác giới, rồi tức giận không thuê chỗ này nữa.
Diêu Huy xin lỗi tôi, nói rằng tất cả là lỗi của anh ấy khi không đích thân đến kiểm tra nhà. Anh và Trâu Dung là bạn học tiểu học nên vẫn nghĩ Trâu Dung là người tốt, không ngờ cô ta lại cho thuê một căn nhà ma ám như vậy.
Về chuyện theo đuổi tôi đột ngột, Diêu Huy cũng lặp đi lặp lại rằng anh không chú ý đến tôi khi còn ở trường. Kết quả là sau khi tốt nghiệp, nhìn thấy tôi trong vòng bạn bè, phát hiện cô gái này rất thú vị, công ty lại ở một thành phố, cho nên muốn tiếp xúc, sau đó nhanh chóng yêu tôi.
Không ngờ tiến triển quá nhanh, lại khiến tôi cảm thấy bất an như vậy.
Lời giải thích của Diêu Huy rất chân thành, anh càng chân thành, tôi lại càng thấy áy náy.
Cuối cùng, Diêu Huy nghiêm túc nói với tôi, không được tin bất cứ điều gì mà nữ nhân viên giao hàng kia nói.
"Cái gương đó sẽ thu hút ma quỷ, bà ta bảo em đặt gương về phía mình, ma quỷ sẽ bò ra khỏi gương và trực tiếp lấy mạng em."
Tôi hỏi Diêu Huy, tôi không có thù oán gì với người giao hàng đó, tại sao dì ấy lại muốn hại tôi?
Diêu Huy im lặng một lúc rồi nói cho tôi một tin tức đáng sợ:
"Bởi vì bà ta không phải là người sống."
"Bà ta là một hồn ma và chỉ có thể đi lang thang trong tòa nhà này."
Nói xong, tín hiệu điện thoại lại bị ngắt một cách khó hiểu.
Giọng nói của Diêu Huy biến mất trong căn phòng trống.
Tôi đứng đó chê't lặng, nghĩ rằng điều này là không thể.
Dì ấy là nhân viên giao hàng, hôm qua thậm chí còn giao đồ ăn cho tôi mà!
Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên nhớ tới phần thức ăn kia tôi còn chưa mở ra, vẫn để trong tủ lạnh.
Tôi vội vàng chạy tới trước tủ lạnh, đem đồ ăn bên trong lấy ra.
Đó là một chiếc túi giấy dày dặn, được dán kín.
Ngay khi tôi mở chiếc túi ra, tôi lập tức choáng váng.
Bên trong túi không phải là đồ ăn tôi đặt, mà là bánh ngọt, trái cây và các vật phẩm đồ cúng mà người sống tế bái cho người đã mất.
Thậm chí còn có nến thơm và tiền giấy.
Tôi sợ đến mức vô thức ném cái túi trong tay mình đi.
Tôi vừa ném túi giấy ra ngoài thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi chợt nhận ra tòa nhà cũ này có chuông cửa, nhưng mỗi lần đến, nữ nhân viên giao hàng chưa bao giờ bấm chuông mà chỉ gõ cửa.
Hơn nữa……
Cộc, cộc, cộc, cộc.
Dì ấy gõ bốn lần.
Trước đây Diêu Huy đã nói với tôi, trong phong thủy, người gõ ba lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!