Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.
Người đàn ông tôi yêu hết lòng, thực ra ngay từ đầu chỉ muốn tôi chế't.
Và người được gọi là bạn thân nhất của tôi, ngay từ đầu đã là đồng phạm.
Về phần kẻ hi
-ếp d
-âm.
Người đó rõ ràng là Trương Miễn!
Trương Miễn là một người có d ục vọng khống chế rất lớn, cho dù là thứ anh ta bỏ đi, nhưng anh ta cũng không muốn có người khác chạm vào người tôi.
Buồn cười là Tĩnh Tĩnh vẫn nghĩ rằng bản thân đã trả tiền để tìm một người vô gia cư từ bên ngoài, chính cô ta là người liên tục gửi tin nhắn để k1ch thích tôi trong suốt thời gian mang thai!
"Đọc xong chưa?" Giọng nói âm trầm của Trương Miễn vang lên bên tai tôi.
Tôi ngay lập tức rùng mình.
Trong mắt anh ta tất cả đều là đồng tử đen kịt, một chút lòng trắng cũng không có.
"Tôi đã truyền vào em nhiều âm khí như vậy, hiện tại em cảm thấy thế nào?"
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao anh ta luôn quấy lấy tôi đòi là. m tìn.h!
Điều này chỉ đơn giản là làm cho tôi càng ngày càng lún sâu vào quỷ khí.
Cái gọi là canh thịt người, cũng chỉ để làm việc này hiệu quả hơn.
Tôi chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một hầm băng, ngay cả hàm răng cũng run lên đánh nhau lập cập. Tay của trương Miễn siết chặt quanh người tôi như một chiếc gọng kìm, tôi đang định hét lên kinh hãi thì bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại.
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt của đứa bé quỷ áp vào mặt tôi.
Nó nói với tôi: "Chạy đi, chạy đi!"
Trương Miễn ở phía sau cười quái dị, bàn tay đặt trên cổ tôi càng siết chặt hơn, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta đang nói chuyện với quỷ nhỏ..
"Bắt được con rồi."
Trong tình trạng thiếu oxy trầm trọng, tôi lại ngất đi.
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Đến khi tỉnh dậy, tôi hoảng sợ phát hiện mình đã ngồi trên xe.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao tôi lại ngủ như chế't như vậy?
Thấy tôi tỉnh lại, Trương Miễn vui vẻ nói với tôi:
"Em yêu, khoảng thời gian trước không phải em nói muốn đi chùa bái Phật sao? Hôm nay thời tiết đẹp nên chúng ta cùng đi nhé."
Tôi nhìn bầu trời u ám bên ngoài, gần như đã tối rồi, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy nụ cười của anh ta có gì đó nguy hiểm.
Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Xuyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!