12.
"Tống Khiên?"
Cũng may, là Tiếu Nghị.
"Con mẹ nó, anh làm em sợ muốn chê't...... Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao điện thoại của anh lại ở trong tay quản lý?"
"Lão vừa đi thì tôi gọi điện cho cậu, nhưng bị lão ta nghe thấy. Sau đó tôi ngất đi… Vừa tỉnh lại, tôi liền đi tìm cậu."
"Không có việc gì là tốt rồi, quản lý ký túc xá bị em nhốt ở bên ngoài, chúng ta tạm thời an toàn, chờ cảnh sát tới là được."
"Cảnh sát? Được đó, cậu báo cảnh sát thì ổn rồi, nhưng... bọn họ vẫn còn ở dưới đó."
"Đã lúc nào rồi anh còn rảnh quan tâm bọn họ?"
Trước kia luôn cảm thấy anh ấy rất tà tính, không nghĩ tới bản tính lại là thánh mẫu.
"Không phải, nếu bọn họ thật sự chê't, tôi sợ đến lúc đó không giải thích được. Hơn nữa... bình thường bọn họ đối xử với tôi không tệ, tôi làm sao nhẫn tâm thấy chê't không..."
"Em hiểu, họ cũng chiếu cố cho em... Nhưng em thực sự rất mệt, bây giờ đi cũng chỉ có nước chịu chê't."
Trong bóng tối, Tiếu Nghị trầm mặc mấy giây.
"Tôi có cách, cậu mở điện thoại lên..."
Qua ánh sáng của màn hình, tôi thấy anh ấy từ trong ngực lấy ra một con dao găm.
Hình dáng rất kỳ lạ, màu sắc cũng hơi xỉn, trong có vẻ lâu đời rồi.
Tiếu Nghị nói, đây là bảo vật trấn tà tổ truyền của nhà anh ấy, càng là yêu vật sát khí nặng, càng có tác dụng.
Chỉ cần đâm vào cơ thể.
Hơn nữa, bảo vật chỉ có thể tiêu diệt yêu quái, tuyệt đối sẽ không gây tổn hại đến cơ thể con người.
"Bảo bối như vậy, sao không lấy ra sớm?" Tôi bất mãn nói, "Được, vậy em đi cùng anh, anh tự đối phó với tiểu quỷ."
"Không, tôi…" Dáng vẻ Tiếu Nghị có chút ngượng ngùng, "Cũng bởi vì tôi chưa kết hôn, đồ vật mới ở chỗ tôi... Nhưng hiện tại, tôi..."
Tôi không hiểu lắm.
"Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện này có liên quan gì đến kết hôn?"
"Được rồi, cứ nói thế này nhé, tôi có bạn gái, cậu có bạn gái không?"
"......"
Tôi hiểu, anh ấy không còn là đồng tử (trai tân) nên không thể sử dụng bảo vật nữa.
Tôi đúng là vẫn còn, nhưng cũng muốn nói mình không phải đồng tử, nhưng 307 vẫn còn ở dưới, tôi có bảo vật này, thực sự không thể thấy chê't không cứu được.
"Được rồi, đưa nó cho em."
Con dao găm rất nặng, dường như phát sáng trong bóng tối.
Tôi cầm lấy nó, từng bước một đi xuống, mới vừa đi xuống tầng bốn, liền nghe được tiếng thét chói tai phía dưới.
Sau khi nhận ra đó là tiếng của 307, tôi nhanh chóng tăng tốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!