Chương 31: (Vô Đề)

11.

Tôi không muốn chê't, tôi không muốn chê't!

Trong bóng tối, tôi không thấy rõ khuôn mặt của quản lý, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và chậm rãi của bác ấy.

Loẹt xoẹt…

Từng bước một đều như dẫm lên tim tôi, ép hết không khí ra ngoài.

Sự ngột ngạt dần dần bao trùm lấy tôi.

"Tôi nhìn thấy cậu rồi, đừng trốn nữa, cậu không có chạy được đâu."

Đó là giọng của quản lý.

Nhưng âm vực cao hơn nhiều, chắc chắn không phải giọng điệu thường ngày của bác ấy!

Sợ hãi, chưa hẳn là chuyện xấu, ví dụ như lúc này.

Sợ hãi tới cực điểm là phẫn nộ, phẫn nộ khiến con người có dũng khí lớn hơn bình thường.

Tôi cởi giày và ném vào người quản lý.

Lùi lại hai bước, tăng tốc, nhảy lên, nắm lấy nóc cầu thang.

Mặc dù chân bị đập đến đau nhức, nhưng tôi vẫn cắn răng trèo lên.

Nằm phía trên, tôi cẩn thận quan sát hành động của quản lý.

Dường như bác ấy bị đôi giày thu hút, đứng đó nhìn về phía đôi giày.

Nhưng hai giây sau, bác đột ngột quay lại, đầu vặn một góc độ quái dị.

Sau đó, mới xoay người, nhấc chân đi về phía tôi.

Quản lý đi rất chậm, có loại cảm giác còn chưa thích ứng được với thân thể.

Tôi vội cúi đầu xuống vì sợ bị nhìn thấy.

Chỉ có tiếng bước chân dần dần đến gần, cho đến khi chạm tới bức tường.

Ông trời phù hộ, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi......

Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã có tác dụng, bởi vì quản lý thực sự chỉ đứng đó và không cử động nữa.

Nhưng không đợi tôi thở phào nhẹ nhõm, phía dưới truyền đến âm thanh khác thường.

Giống như có thứ gì đó đang cọ vào tường.

Bác ấy đang làm gì vậy?

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, "Bộp", một đôi tay bám lên tường.

Tránh ra! Tránh ra!

Tôi nắm chặt tay, đấm vào tay quản lý, nhưng bàn tay ấy y như một cái kẹp sắt, kẹp chặt vào thành tường, không có bất kỳ phản ứng gì.

Điều này đã đủ đáng sợ, nhưng càng làm cho người ta sợ hãi chính là.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!